Từ Kính Nghiệp không mang theo đại quân tới, cho nên Vân Sơ cũng không bày quân trận, y mang theo Ôn Nhu, Chung Quỳ, Lương Anh cùng mười lăm phủ binh, vừa vặn mười tám người rời thành lạc đà.
Đi chừng một tầm tên bắn thì nhìn thấy mười tám kỵ binh đội mũ chùm, nhìn xa xa khó nhận dung mạo.
"Nói rõ mục đích, không thì chết!" Vân Sơ đeo găng tay da trâu, tay cầm chắc mã sóc hô lớn:
Tên kỵ binh đứng đầu vén mũ chùm ra, không trả lời ngay mà nhìn Vân Sơ từ trên xuống dưới một lượt với thái độ đánh giá, tuy có khác tên mặt trắng trước kia, nhưng hắn nhận ra được. Có điều thân phận hai người nay khác một trời một vực so lần cuối gặp nhau ở Trường An rồi, Vân Sơ tuy phong hầu nhưng chỉ là con chó hoàng đế thôi, còn hắn giờ là bá chủ một cõi, nào còn coi Vân Sơ ra gì, cười ha hả có chút mỉa mai:" Nhiều năm không gặp, quân hầu thật bá đạo."
Vân Sơ đã nhìn rõ rồi, đúng là Từ Kính Nghiệp, lại nhìn những người khác, không quen ai hết.