Năm dặm đường, chẳng mấy chốc mà tới, những người bất lương, phủ binh, du hiệp nhìn thấy cây cầu bắc ngang qua Vị Thủy như cầu vồng đó lại xúc động không thôi.
Lần này theo huyện tôn đi Tây Vực một chuyến, đối với mỗi người mà nói đều ảnh hưởng rất lớn, bọn họ trải qua sa mạc như địa ngục, qua cái lạnh muốn tê liệt chân tay, trải qua những ngày liên tục rong ruổi trên mình ngựa không ngơi nghỉ không biết tiếp theo thế nào ...
Những trải nghiệm đó đủ khiến họ ưỡn ngực trên con đường về quê.
Đợi vó của con ngựa mận chín bước lên cầu Hàm Dương, Vân Sơ cúi đầu nhìn Vị Thủy lăn tăn sóng gợn. Khai xuân rồi, con sông này cũng đục dần, nước bắt đầu chảy nhanh hơn. Hít sâu cơn gió mang theo vị đất tanh tanh, Vân Sơ hét vang dội:" Bọn ta về rồi."
Phía bên kia cầu đội ngũ đang im lặng hồi hộp chờ đợi, nghe một tiếng này liền sôi trào, đội ngũ vốn chỉnh tề thành hỗn loạn, ai cũng muốn thật nhanh qua bên kia cầu, gặp người nhà.