Đáng lẽ chuyến đi Lạc Dương này là cuộc hành trình vui vẻ, bọn trẻ con háo hức là thế, rốt cuộc tới đây lại bị hạn chế trong bốn bức tường chật chội này. Vân Sơ có chút áy náy, nhưng không có cách nào khác, nơi này gần chùa Bạch Mã, vòng trong vòng ngoài có võ tăng tuần tra, là nơi an toàn nhất Lạc Dương hiện nay. Y không quấy nhiễu cuộc sống hậu trạch hài hòa đó, cố ý đi men hành lang bên trái tới trung đình.
Cảnh tượng ở đây không tốt, Địch Nhân Kiệt mặt âm u đang uống hết chén này tới chén khác, Ôn Nhu ở bên cạnh cầm bút lông, Địch Nhân Kiệt uống một chén là hắn viết một gạch.
Vân Sơ ghé đầu nhìn thấy trên tờ giấy đã gạch chi chít rồi, tự rót cho mình một chén:" Sao hắn uống nhiều thế?"
Ôn Nhu thong thả nói:" Mỗi chén rượu hắn uống đều là thuốc hối hận. Bây giờ xem ra, dù hắn uống bao nhiêu cũng không hóa giải được hối hận."
"Năm ngày trước ta nói với hắn, khi bắt đám tặc nhân không cần bắt sống nữa, tìm thấy là giết ngay đi. Nhưng hắn không nghe ta, muốn giữ lại người sống làm mồi nhử."