"Đây là Minh Châu, là nữ nhi mà ta nhận nuôi." Hoa Cẩm Thu xoa nhẹ đầu tiểu cô nương, ôn tồn nói.
Đôi mắt Minh Châu linh động nhìn Úc Thanh Y, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.
Tựa hồ nàng muốn nói, sư huynh sư tỷ đều có lễ vật, ta hẳn cũng có phần chứ!
Úc Thanh Y thấy dáng vẻ này của nàng, không khỏi mỉm cười, "Minh Châu là võ giả ư?"
"Đương nhiên, ta mười lăm tuổi đã là võ giả, hiện tại đã bắt đầu Dịch Cân Bạt Cốt rồi!" Thanh âm của tiểu cô nương rất thanh thúy, còn mang theo vẻ kiêu ngạo.