Trương Mặc có ý nghĩ như vậy là vì vốn dĩ hắn là nạn dân của Phúc Hải, năm tám tuổi đã theo song thân đến Tinh Nguyệt Đảo. Sau khi định cư ở Tinh Nguyệt Đảo, quan phủ liền bắt đầu phân phát ruộng đất, còn tổ chức nhân lực tu sửa kênh mương, tưới tiêu ruộng đồng!
Năm tám tuổi, hắn đã có ký ức. Những ngày tháng ở Phúc Hải ra sao, hắn nhớ rất rõ ràng. Đến Tinh Nguyệt Đảo, cuộc sống lại thế nào.
Tuy rằng ở Tinh Nguyệt Đảo không tính là đại phú đại quý, nhưng chỉ cần chăm chỉ canh tác, sẽ không lo đói bụng.
Dương Minh Chiêu cũng có ý nghĩ tương tự, bách tính ăn không đủ no, đâu phải vì thiên tai, mà là do nhân họa.
Dân không có ruộng để cày cấy, chỉ có thể làm tá điền, mà một khi đã làm tá điền, ắt phải chịu áp bức từ địa chủ.