Trần Hằng Xương khựng lại, vội vã hướng mắt ra ngoài cửa, song chẳng thấy bóng người nào.
Khi hắn còn chưa hết ngạc nhiên, định bụng hỏi thêm thì tiếng bước chân đã vọng đến từ phía ngoài.
Hai bóng người xuất hiện, một là Kế Phi Ngữ vốn quen thuộc, người còn lại khoác áo choàng kín mít.
Cả hai bước vào trà thất, Kế Phi Ngữ khom người thi lễ: "Thần Kế Phi Ngữ bái kiến điện hạ! Bái kiến giáo chủ!"
Trần Hằng Xương vội đỡ lấy Kế Phi Ngữ, mừng rỡ khôn xiết: "Thúc phụ, người đã về từ khi nào?"