Linh Tuyền Sơn Bình.
Trong đại sảnh, Dương Chính Sơn ngồi ở chủ vị, nhìn hai nữ đồng trước mắt.
Hai nữ đồng này chừng bảy tám tuổi, dung mạo gần như y hệt, hiển nhiên là một đôi song sinh.
Hai tiểu cô nương rủ tay đứng đó, gương mặt trái xoan nõn nà, lông mày như nét vẽ xa xăm, sống mũi ngọc ngà thanh tú, đôi má bầu bĩnh ửng hồng khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay nhéo một cái. Các nàng khoác trên mình bộ váy thêu màu hồng nhạt ngang ngực, phía trên thêu họa tiết cành đào quấn quýt, tay áo viền lụa sa màu trắng ngà, tà váy rủ xuống tận chân, thêu hình bướm lượn hoa văn tinh xảo, ngang eo thắt dải lụa vàng nhạt, đầu dải lụa rủ xuống một khối ngọc bội song ngư nhỏ nhắn bằng bạch ngọc. Tựa như tiểu tiên đồng bước ra từ bức tranh công bút mỹ nhân, đoan trang lại toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu trời ban.
Dù cho giờ đây Dương Chính Sơn đã ít khi gần gũi trẻ nhỏ, nhưng nhìn thấy hai tiểu nha đầu đáng yêu ngây thơ này, hắn vẫn không kìm được mà lộ ra vẻ hiền từ của một bậc gia gia.