Đừng tưởng Trịnh Hiểu là bậc chính nhân quân tử gì cho cam. Năm xưa, hắn cũng là thiếu niên tài tuấn thường xuyên lui tới thanh lâu tìm thú vui.
Tiếc rằng, trước mỹ nhân như vậy lại có một người cản trở bên cạnh.
Trên gương mặt tuấn tú của Trịnh Hiểu hiện lên nụ cười nhẹ, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn vào vũ nữ xinh đẹp nhất.
“Trịnh đại nhân dường như rất thích Tử Hà cô nương!” Lạc Phúc cười nói: “Nếu đại nhân thích, lão phu có thể tặng nàng cho đại nhân!”
Trịnh Hiểu liếc nhìn ông, rồi khẽ lắc đầu, “Lạc đại nhân, ngài nỡ sao?”