TRUYỆN FULL

[Dịch] Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 66: Ngựa thì có liên quan gì đến vợ?

"Không biết ta có thể dẫn theo một số người đi cùng không?" Dương Chính Sơn hỏi.

"Được, hai tổng kỳ, mười tiểu kỳ, huynh có thể tự sắp xếp. Sau khi vào đồn thì không đổi hộ tịch, quân tịch sẽ được đặt tại Trấn Tiêu tả doanh!"

Chu Lan dừng lại một chút, cảm thấy nên nói rõ ràng sự sắp xếp của mình với Dương Chính Sơn.

"Để huynh làm quan đồn điền chỉ là một lần thử nghiệm, nếu huynh làm tốt, ta sẽ mời huynh gia nhập Trấn Tiêu tả doanh."

"Ta sắp xếp cho huynh đến Lâm Quan đồn, nằm ngay phía Tây của Trùng Sơn quan, cách Trùng Sơn quan chưa đầy mười dặm."

"Đó là một tòa đồn đã bị bỏ hoang từ mười năm trước, sau khi huynh đến đó cần phải xây dựng lại, còn về quân hộ trong đồn, ta đã cho người chiêu mộ rồi."

"Lần này kỵ binh Hồ tộc vào biên giới, không ít bách tính biên giới gặp nạn, chúng ta sẽ biên chế họ vào quân hộ, lấp đầy chỗ trống trong đồn điền."

Dương Chính Sơn nghe xong thì gật đầu, đây là chuyện tốt.

Đồn điền mới có nghĩa là bắt đầu mới, lợi ích liên quan tương đối ít, có lợi cho hắn kiểm soát.

Hơn nữa hắn còn có thể dẫn theo hơn mười người đi, điều này càng có lợi cho hắn hơn.

Sự sắp xếp của Chu Lan rất chu đáo, đặc biệt là không đổi hộ tịch.

Dân thôn của Dương gia thôn đều là nông hộ, còn tướng sĩ trong đồn điền đều là quân hộ, so với hai bên thì nông hộ mạnh hơn quân hộ rất nhiều. Nếu cần phải đổi hộ tịch thì thôn dân của Dương gia thôn e rằng không muốn đi.

"Tướng quân đã cân nhắc chu đáo, thảo dân vô cùng cảm kích!" Dương Chính Sơn đứng dậy chắp tay cảm ơn.

Chu Lan cũng đứng dậy: "Vậy thì quyết định như vậy, nửa tháng có vẻ hơi gấp, một tháng đi, một tháng sau ta hy vọng có thể gặp Chính Sơn huynh ở Trùng Sơn quan!"

Nói xong, nàng cáo từ.

Dương Chính Sơn đưa nàng ra khỏi Dương gia thôn, đứng ở đầu thôn cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của họ mới quay mặt đi.

"Vị tướng quân đó đã nói gì với ngươi?"

Dương Chính Tường đã không kìm nén được nữa nên lên tiếng hỏi.

"Ngài ấy mời ta trở về Trùng Sơn quan!" Dương Chính Sơn mỉm cười, nói.

"Trở về Trùng Sơn quan?" Dương Chính Tường sửng sốt, hoàn toàn không hiểu hắn có ý gì.

"Thử bách hộ, quan đồn điền, ta hiện tại cũng coi như có chức quan rồi!" Dương Chính Sơn nói.

Dương Chính Tường ngây người một lúc lâu mới hiểu ra. Hắn nhìn Dương Chính Sơn với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Thật ư?"

"Chắc chắn chứ?"

"Haha~~ thật tốt quá, thật tốt quá!" Dương Chính Tường vuốt râu cười sảng khoái.

"Không được, lúc này phải báo cáo với tổ tiên đã, ta sẽ về chuẩn bị tế tổ ngay!"

Giọng nói kích động của hắn có chút run rẩy.

Tộc Dương thị đã có một vị quan, cho dù chỉ là một thử bách hộ thì cũng là chuyện đáng mừng.

Thật ra tổ tiên của tộc Dương thị cũng từng có người làm võ quan, hơn nữa còn là một phó thiên hộ, nếu không thì tộc Dương thị cũng không thể cắm rễ ở huyện An Ninh, cũng không có truyền thừa võ đạo.

Đáng tiếc là sau này tộc Dương thị không còn xuất hiện nhân vật nào đáng khen ngợi, cho đến tận bây giờ tộc Dương thị mới lại có người làm quan.

Dương Chính Tường đương nhiên là vui mừng khôn xiết.

"Khoan đã, ta còn có chuyện muốn bàn với tộc trưởng!"

Dương Chính Sơn vội vàng kéo hắn lại, kể sơ qua cuộc nói chuyện của hắn với Chu Lan, đặc biệt là chuyện hắn muốn dẫn theo một số người đến Trùng Sơn quan.

Hắn muốn dẫn người đến Trùng Sơn quan, đương nhiên cần có sự ủng hộ của Dương Chính Tường, vị tộc trưởng này.

Kết quả là sau khi Dương Chính Tường nghe xong, hắn càng kinh ngạc hơn, kinh ngạc đến mức suýt ngất xỉu.

Hai tổng kỳ, mười tiểu kỳ.

Đây đều là những chức quan có phẩm cấp, mặc dù chỉ là chức quan có phẩm cấp thấp nhất trong quân đội nhưng dù sao cũng là có phẩm cấp.

Lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu được một câu nói.

Một người đắc đạo, gà chó cũng lên tiên.

Dương Chính Sơn chỉ làm một thử bách hộ, đã khiến tộc Dương thị có thêm hơn mười võ quan cấp thấp.

"Ngươi có ứng cử viên nào không?"

Sau một hồi khó khăn mới đè nén được sự kinh ngạc trong lòng, Dương Chính Tường hỏi.

"Minh Chí, Minh Vũ làm tổng kỳ, Thừa Trạch, Thừa Húc và Cần Vũ làm tiểu kỳ, bảy người còn lại do ngài chọn!"

"Minh Huy thì không cần đi, sau này nội tộc còn phải dựa vào hắn!"

Dương Chính Sơn cân nhắc nói.

Dương Minh Chí là nhi tử của hắn, hắn đương nhiên phải coi trọng hơn một chút.

Dương Minh Vũ hiện tại là võ giả, võ công vô cùng xuất chúng, người khác hắn có thể không dẫn theo, Dương Minh Vũ thì hắn nhất định phải dẫn theo.

Còn Dương Minh Huy là trưởng tử của Dương Chính Tường, tuổi hắn hơi lớn, hiện tại đã gần bốn mươi tuổi, Dương Chính Sơn không thể tốn quá nhiều nước linh tuyền để bồi dưỡng hắn.

So sánh ra thì hắn càng muốn bồi dưỡng Dương Thừa Trạch hơn.

Dương Thừa Trạch là cháu đích tôn của Dương Chính Tường và cũng là trưởng tử của Dương Minh Huy, dẫn theo hắn cũng coi như là có lời giải thích với Dương Chính Tường và Dương Minh Huy.

Tuy nhiên Dương Chính Tường không để ý đến những điều này, ngược lại còn hỏi: "Minh Thành đâu? Ngươi không dẫn Minh Thành đi ư?"

"Những chuyện trong nhà vẫn cần Minh Thành xử lý, ta vừa đến Trùng Sơn quan, e rằng có nhiều việc không tiện, đợi ta ổn định rồi sẽ để nó qua sau." Dương Chính Sơn nói.

Dương Chính Tường suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi! Ngươi sắp xếp ổn thỏa là được."