TRUYỆN FULL

[Dịch] Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 77: Đùi rất to rất to

Lư nhị gia cũng quay đầu nhìn theo, cười nói: "La đại nhân cũng đến!"

La đại nhân! La Cẩm?

Dương Chính Sơn nheo mắt lại.

Có gì đó không ổn!

Bao giờ mặt mũi hắn lớn đến thế à, lại có thể khiến Lư nhị gia và huyện thái gia đích thân đến?

Mặc dù hắn sắp đến Trùng Sơn quan làm thử bách hộ, nhậm chức quan đồn điền nhưng cũng không đến mức khiến Lư gia và La Cẩm coi trọng như vậy.

Cấp bậc của võ quan rất cao, thử bách hộ là võ quan từ lục phẩm nhưng thật ra lại không bằng những chức quan bát cửu phẩm trong huyện nha.

Cho dù hắn là thử bách hộ thì cũng không đến mức khiến Lư gia và La Cẩm chủ động chạy đến làm thân.

Đột nhiên, trong đầu Dương Chính Sơn lóe lên một tia sáng.

Không phải vì hắn? Vậy thì vì cái gì? Trên người hắn có gì đáng để họ coi trọng? Dương gia không có nhưng Trùng Sơn quan có!

Chu Lan!

Người duy nhất mà Dương Chính Sơn nghĩ đến chính là Chu Lan.

Chu Lan là ai? Tướng quân du kích tả doanh của Trùng Sơn quan, chỉ riêng điều này cũng không đủ để khiến Lư gia và La Cẩm nhiệt tình như vậy nhưng đừng quên Chu Lan xuất thân từ phủ Ninh quốc công.

Có thể kéo quan hệ với phủ Ninh quốc công, cho dù là quan hệ xa xôi thì ở huyện An Ninh cũng không thể coi thường.

Đột nhiên, Dương Chính Sơn phát hiện trước mặt mình dường như có cái ‘đùi’ rất to, rất là to.

Ôm ‘đùi’! Dương Chính Sơn cảm thấy mình nên thử một lần.

Tiếc là hắn không biết Chu Lan có cho hắn ôm ‘đùi’ hay không.

Phỉ phui.

‘Đùi’ này không phải đùi kia, không phải cùng một chuyện.

Dương Chính Sơn lấy lại tinh thần, cười nói: "Lư nhị gia, chúng ta ra đón tiếp!"

"Nên thế!" Lư nhị gia đáp.

Mặc dù Lư gia là danh gia vọng tộc của huyện An Ninh, không cần phải sợ một huyện lệnh thất phẩm nhưng Lư nhị gia dù sao cũng chỉ là thường dân, chỉ xét riêng bản thân, cũng không có tư cách để ra vẻ trước mặt La Cẩm.

Hai người tiến lên, vừa lúc La Cẩm từ trên xe ngựa bước xuống.

"Chính Sơn huynh, không mời mà đến, mong huynh thứ lỗi!" La Cẩm cười xởi lởi nhìn Dương Chính Sơn, lại nhìn Lư nhị gia: "Lư tiên sinh cũng ở đây à?"

"Thảo dân bái kiến huyện tôn đại nhân!" Dương Chính Sơn chắp tay bái lạy.

"Lão phu bái kiến La đại nhân!" Lư nhị gia cũng bái lạy.

"Chính Sơn huynh, huynh như vậy là không đúng rồi, bây giờ huynh không phải là thường dân mà là thử bách hộ của Trùng Sơn quan!" La Cẩm chắp tay coi như đáp lễ, sau đó lại đưa tay đỡ Dương Chính Sơn và Lư nhị gia dậy.

"Ta và Lư tiên sinh cũng đã lâu không gặp, hôm nay phải trò chuyện thật vui vẻ mới được!"

Rõ ràng La Cẩm biết chuyện Dương Chính Sơn sắp đến Trùng Sơn quan, đương nhiên cũng biết chuyện Chu Lan đã đến Dương gia thôn.

Dương Chính Sơn cũng không quan tâm hắn ta có chủ ý gì, khách sáo một hồi rồi nghênh đón tất cả vào thôn.

Nhưng hắn không sắp xếp cho La Cẩm và Lư nhị gia vào ngồi ở bàn tiệc trên đường trước cửa nhà mình, mà để Dương Chính Tường bày một bàn tiệc ở trong nhà.

Không cần Dương Chính Sơn đặc biệt dặn dò, Dương Chính Tường ngay khi phát hiện Lư nhị gia đến đã sắp xếp xong xuôi.

Dương Chính Tường tuy tuổi đã cao nhưng vẫn chưa hồ đồ, đương nhiên biết Lư gia không giống những người khác, không thể sắp xếp ở chỗ ngồi ngoài trời.

Mục đích La Cẩm đến đây cũng giống như Lư nhị gia, đều là muốn làm thân với Dương Chính Sơn.

Dương Chính Sơn đoán không sai, bọn họ đều là vì Chu Lan mà đến.

Nhưng có một chuyện Dương Chính Sơn đoán sai, bọn họ không phải muốn thông qua hắn để móc nối quan hệ với Chu Lan, nói khó nghe một chút, bọn họ không có tư cách để kéo quan hệ với Chu Lan.

Mục đích của bọn họ chỉ là muốn làm thân với Dương Chính Sơn mà thôi.

Dương Chính Sơn cảm thấy Dương gia không đủ tư cách để kết bằng hữu với Lư gia và La Cẩm, còn La Cẩm và Lư gia cũng tự biết mình, bọn họ cũng không có tư cách để kéo quan hệ với phủ Ninh quốc công.

Còn Chu Lan đích thân đến Dương gia thôn tìm Dương Chính Sơn, đây là sự coi trọng đối với Dương Chính Sơn, GYnEḆ OACJẳ sự coi trọng này thì Dương Chính Sơn mới có tư cách để kết giao làm bằng hữu với La Cẩm và Lư gia.

Tiệc rượu kéo dài một canh giờ, hai người mới đứng dậy cáo từ.

Dương Chính Sơn cùng Dương Chính Tường đưa bọn họ ra khỏi Dương gia thôn, tiễn bọn họ đi rồi mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bọn họ chỉ thở phào được một lúc, lại phải vực dậy tinh thần để tiếp những vị khách khác.

Sự xuất hiện của Lư nhị gia và La Cẩm đã mang đến không ít náo nhiệt cho bữa tiệc này.

Những vị khách được mời đến đều vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng nhìn Dương gia với con mắt khác, khi ra về thái độ của họ trở nên nồng nhiệt hơn.

Hôm nay tiệc rượu này quả thực mệt mỏi.

Đón khách đã hơn một canh giờ, ăn tiệc cũng mất một canh giờ, tiễn khách cũng mất một canh giờ.

Cả ngày hôm nay, Dương Chính Sơn chỉ thấy khát khô cả cổ, nói chuyện cũng hơi khàn giọng.

Còn Dương Chính Tường thì càng choáng váng hơn, dù sao tuổi cũng đã cao, tinh thần không còn minh mẫn.

Đợi đến khi Dương Chính Sơn tiễn hai gia đình thông gia là Lý gia và Vương gia đi rồi thì trời đã gần tối, Dương Chính Sơn lê thân thể mệt mỏi về nhà.