Dương Minh Hạo tiến lại gần Dương Chính Sơn, lén lút hỏi: "Cha, Chu tướng quân thật sự sẽ cho chúng ta ngôi nhà này ư?"
Vừa nãy bọn họ vẫn luôn đi theo sau Dương Chính Sơn, những lời của Triệu Viễn nói, bọn họ đều nghe thấy.
Dương Chính Sơn nhíu mày: "Trên trời sẽ không tự nhiên rơi bánh nướng xuống đâu, nếu thật sự rơi xuống thì bên trong chắc chắn có độc!"
Sau khi bình tĩnh lại, hắn lại cảm thấy dường như Chu Lan đối xử với hắn quá tốt.
Tặng quà thì cũng thôi đi nhưng tặng nhà thì có hơi quá đáng.
Mặc dù giá trị của ngôi nhà này còn không bằng những món quà mà Chu Lan tặng nhưng nhà cửa không phải là thứ có thể tùy tiện tặng.
Hắn luôn cảm thấy chuyện này có cổ quái nhưng hắn lại không nghĩ ra được trên người mình có gì đáng để Chu Lan để mắt tới.
Nếu là vì hắn biết luyện binh, vậy thì để hắn đến trấn Trùng Sơn đảm nhiệm chức quan đồn là đủ rồi. Không cần phải tặng quà tặng nhà rầm rộ như vậy.
"Lão nhị, lão nhị!" Dương Chính Sơn gọi.
"Cha, có chuyện gì vậy?" Dương Minh Chí chạy tới hỏi.
"Hai ngày nay con đi ra ngoài nhiều hơn, dò hỏi một chút tình hình trong trấn!" Dương Chính Sơn nói.
"Dạ!" Dương Minh Chí không chút do dự đáp.
Chuyện dò hỏi tin tức, Dương Minh Chí là người giỏi nhất.
Tiểu tử này có chút thuộc tính của người mắc chứng giỏi giao tiếp xã hội, trên phố lớn có thể tùy tiện kéo một người nào đó để nói chuyện.
Mặt trời gần xuống núi, mọi người thu dọn đồ đạc mang theo rồi bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Người phụ trách nấu nướng là Dương Thừa Triệt, cũng là cháu họ hàng của Dương Chính Sơn.
Dương Thừa Triệt mồ côi mẹ từ nhỏ, nương tựa vào phụ thân mà sống, từ rất nhỏ đã tiếp quản việc bếp núc trong nhà.
Ngay cả khi sau này thành thân, hắn vẫn là đầu bếp chính trong nhà.
Nhưng hoàn cảnh gia đình hắn không được tốt lắm, không bột đố gột nên hồ, trước kia dù tay nghề nấu nướng của hắn có tốt đến đâu cũng không có đất dụng võ.
Nhưng hôm nay, cuối cùng Dương Thừa Triệt cũng có cơ hội trổ tài nấu nướng của mình.
Một đĩa gà xào được bưng lên bàn, Dương Chính Sơn không khỏi hít hà.
"Mùi thơm quá!"
Hắn không nhịn nổi, cầm đũa gắp một miếng thịt gà.
Thịt mềm, hầm rất vừa, vị hơi mặn, rất hợp khẩu vị của hắn.
Nói thế nào nhỉ?
Tay nghề nấu nướng của Dương Thừa Triệt tuy không tính là giỏi, ước chừng còn không bằng đầu bếp ở huyện An Ninh nhưng Dương Chính Sơn vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đừng quên rằng, trước kia nhà Dương Thừa Triệt không có điều kiện để xào gà, một năm cũng không ăn được mấy lần thịt.
Hôm nay có lẽ cũng là lần đầu tiên hắn làm đĩa gà xào này.
Lần đầu tiên mà làm được như vậy đã là rất lợi hại rồi.
"Tốt lắm, tốt lắm, từ hôm nay trở đi, con chính là đầu bếp!"
Tay nghề nấu nướng này còn tốt hơn cả Vương thị ở nhà, Dương Chính Sơn khen ngợi hết lời.
"Đầu bếp? Thúc tổ, đầu bếp là gì?"
Dương Thừa Triệt không cao, thân hình gầy gò, đứng bên cạnh Dương Minh Vũ, trông hắn như một hài tử vậy.
Mà hắn có thể vượt qua vòng tuyển chọn của Dương Chính Tường, theo Dương Chính Sơn đến trấn Trùng Sơn, là vì hắn có một sự ngoan cường, một sự ngoan cường liều lĩnh.
Tất nhiên, võ nghệ của hắn cũng không tệ, một tay thương pháp của Dương gia sử dụng vô cùng sắc bén.
"Đầu bếp chính là người nấu ăn trong quân đội, sau này chuyện ăn uống của chúng ta sẽ do con lo liệu, mỗi ngày thưởng cho con một cái đùi gà coi như tiền công!" Dương Chính Sơn gắp một cái đùi gà bỏ vào bát của Dương Thừa Triệt.
"Thật ạ, cảm ơn thúc tổ!" Dương Thừa Triệt nhìn cái đùi gà trong bát mà mừng rỡ.
Còn những người khác thì một mặt ghen tị.
Thật sự ghen tị!
Trước kia cuộc sống của bọn họ đều không được tốt, nếu không phải vào những ngày lễ tết, bọn họ rất khó được ăn thịt.
Sau trận chiến với kỵ binh Hồ tộc, họ mới có một khoảng thời gian được ăn thịt ngựa no nê.
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Dương Chính Sơn nhìn một bàn toàn những thanh niên trẻ, cầm bát đũa lên, bắt đầu ăn.
Tiếp theo là cảnh gió cuốn mây tan.
Tiểu tử ăn khỏe, lão tử đói chết.
Mười bốn người trước mắt, Dương Minh Vũ lớn tuổi nhất cũng chỉ mới hai mươi lăm.
Dương Cần Vũ nhỏ nhất, mới mười bốn tuổi.
Một đám người như vậy ăn cơm, cảnh tượng có thể tưởng tượng được.
Một bát sứ lớn cơm lúa mạch, loáng cái là họ ăn sạch bong.
Dương Chính Sơn cảm thấy sau này mình phải tích cóp nhiều tiền hơn, nếu không thì có lẽ sẽ không nuôi nổi đám tiểu tử này.
Tất nhiên, Dương Chính Sơn sẽ không keo kiệt, để đám tiểu tử này nhịn đói.
Luyện võ cần rất nhiều năng lượng và dinh dưỡng, không ăn no thì không được.
Mười mấy người này chính là lực lượng nòng cốt của hắn, hắn đương nhiên phải bồi dưỡng thật tốt.
...
Dương Chính Sơn tưởng rằng mình sẽ sớm gặp được Chu Lan nhưng không ngờ hắn ở trong phủ đã ba ngày mà vẫn không đợi được Chu Lan.
Nếu không phải thỉnh thoảng Triệu Viễn đến thăm thì hắn đã tưởng Chu Lan có phải đã quên hắn rồi không.
Triệu Viễn vẫn luôn nói Chu Lan đang bận, Dương Chính Sơn không biết Chu Lan có thực sự bận không, cũng không biết nàng đang bận gì.
Lúc đầu Dương Chính Sơn còn hơi lo lắng nhưng theo thời gian trôi đi, nỗi lo lắng của hắn cũng biến mất.
Đã đến đây rồi thì cứ an phận ở đây.
Bất kể Chu Lan muốn làm gì, nếu như hắn đã đến rồi thì cứ an tâm chờ đợi.