"Sao nàng dậy sớm thế?"
Sáng sớm, Dương Chính Sơn vén màn giường, nhẹ giọng hỏi.
Úc Thanh Y ngồi trước gương trang điểm, đang chải mái tóc đen như thác nước.
"Các hài tử còn phải đến thỉnh an, chúng ta phải chuẩn bị trước mới được!" Trên mặt Úc Thanh Y còn vương chút ửng hồng, có lẽ vì lần đầu nếm trải mây mưa, đôi mày đôi mắt nàng thêm vài phần quyến rũ.
Dương Chính Sơn mặc trung y (bộ đồ trắng mà người Trung Quốc cổ đại hay mặc để đi ngủ) xuống giường, nhìn dáng vẻ này của nàng, không khỏi có chút động lòng.