Đêm khuya, Ngôn Thuận đến doanh trại cầu kiến Dương Chính Sơn.
Lần nữa gặp Dương Chính Sơn, tâm tình của hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn chưa thể xác định được thân phận thật sự của Dương Chính Sơn, nhưng chỉ với biểu hiện của các tướng sĩ dưới trướng Dương Chính Sơn lúc nãy cũng đã khiến lòng hắn vững tin.
Mọi thứ diễn ra có trật tự, không một ai quấy rối quân hộ dưới quyền hắn. Chỉ dựa vào điểm này, Ngôn Thuận đã cảm thấy Dương Chính Sơn hẳn là một người chính trực.
Trong lều, ánh nến leo lét có phần tối tăm. Dương Chính Sơn ngồi sau một chiếc bàn, viết vẽ gì đó.
Ngôn Thuận bước vào, ông cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Ngươi ngồi trước đi, đợi ta một lát!”