TRUYỆN FULL

[Dịch] Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 60: Tuyết lớn

Nói xong, Chu Lan hướng về phía Dương Chính Sơn khom người hành lễ.

Sau đó, nàng quay người dẫn theo một đám tướng sĩ rời đi.

Dương Chính Sơn nhìn theo bóng lưng của họ, trầm ngâm suy nghĩ.

Đánh đuổi đám giặc Hồ? Có thể làm được không?

"Cha, những thứ này đều là của chúng ta ư?"

Ngay khi Dương Chính Sơn đang nghĩ đến việc biên quân có thể đánh đuổi được Hồ tộc xâm nhập hay không, Dương Minh Chí đã chạy đến với vẻ mặt vui mừng.

"Đúng vậy, đều là của chúng ta." Dương Chính Sơn liếc nhìn túi vải trước mặt và những thứ ở đằng xa, nhàn nhạt nói: "Mang hết những thứ này đến chỗ tộc trưởng đi!"

"Được!" Dương Minh Chí vui vẻ sắp xếp người bắt đầu vận chuyển.

Đến chiều, Dương Chính Tường mới thống kê xong số vật tư này.

Có mười tám con ngựa chết, mười hai bộ áo giáp da còn nguyên vẹn, ba mươi bốn bộ áo giáp da bị hỏng, hai mươi bốn chiếc cung dài, bảy mươi hai thanh trường đao.

Có bốn trăm tám mươi ba lạng bạc.

Ngoài ra còn có một số thứ linh tinh khác như: dao găm, dao ngắn, yên ngựa, thịt khô, lương thực, v.v.

Nói thật, biên quân dọn dẹp chiến trường đúng là tỉ mỉ, đến cả yên ngựa cũng không bỏ sót.

Đáng tiếc, Hồ tộc không thích dùng trường thương, còn thanh niên Dương gia thôn không giỏi sử dụng trường đao.

"Những thứ này nên phân chia như thế nào?" Dương Chính Tường hỏi Dương Chính Sơn.

Dương Chính Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tất cả ngựa chết đều giết thịt, chia theo nhân khẩu mỗi hộ!"

"Những bộ áo giáp da bị hỏng, xem có thể chắp vá thành mấy bộ hoàn chỉnh được không, đến lúc đó ta sẽ phân chia sau."

"Còn cung tên, lát nữa ta sẽ xem có ai biết dùng cung tên không, nếu có thì phân phát xuống!"

"Tiền bạc!"

Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Mỗi người tham chiến được hai lạng, mỗi người bị thương nhẹ được bốn lạng, mỗi người bị thương nặng được mười lạng, người chẳng may tử trận thì được hai mươi lạng."

"Những thứ khác sau này bán đi, mua một số tài sản cho tộc, tộc trưởng thấy thế nào?"

Dương Chính Tường vuốt râu nói: "Dù là luyện tập hay chiến đấu, ngươi đều bỏ sức nhiều nhất, ngươi nên lấy nhiều hơn một chút."

"Không cần, chúng ta không phải quân đội, trong quân đội thì đương nhiên là sĩ quan lấy phần lớn, còn chúng ta là đồng tộc, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau, so với ta thì họ cần số tiền này hơn!" Dương Chính Sơn lắc đầu nói.

Bây giờ hắn không thiếu bạc, mặc dù số bạc hắn kiếm được trước đó đã tiêu gần hết nhưng hắn kiếm bạc dễ hơn những người khác, không cần phải tranh giành chút bạc này với thôn dân của Dương gia thôn.

"Tất nhiên, ta cũng sẽ chọn một số thứ khác coi như là phần thưởng cho công sức của ta!" Dương Chính Sơn cười nhẹ.

Vừa rồi hắn nhìn thấy một vài món đồ khá ưng ý trong số những thứ lộn xộn đó, không phải là thứ gì có giá trị, chỉ là một số thứ khá hữu dụng.

Ví dụ như có một con dao găm mà hắn rất thích.

Dương Chính Tường cũng cười theo: "Được, ngươi cứ tùy ý chọn!"

Sau đó Dương Chính Sơn đã chọn một vài món đồ nhỏ mà mình thích mang đi, những thứ còn lại, Dương Chính Tường sẽ đến phân chia, không cần hắn phải lo lắng.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc để thư giãn, mặc dù hôm qua họ đã đánh lui được một đợt quân địch nhưng ai biết được tiếp theo sẽ có quân địch nào khác đến xâm lược hay không.

Hơn nữa Dương Chính Sơn còn lo lắng những kỵ binh Hồ tộc hôm qua sẽ quay lại trả thù.

Vì vậy, sau khi bàn bạc với Dương Chính Tường, hắn lập tức tham gia vào công tác bảo vệ Dương gia thôn.

Nhưng dường như nỗi lo lắng của hắn là thừa, những ngày sau đó, không cớ một kỵ binh Hồ tộc nào xuất hiện gần Dương gia thôn.

...

Huyện An Ninh lại có tuyết rơi, tuyết rơi dày như lông ngỗng, chỉ sau một đêm, mặt đất đã khoác lên mình một tấm áo mới.

Sáng sớm Dương Chính Sơn thức dậy đẩy cửa nhưng không đẩy ra được, độ dày của tuyết đã đến bắp chân, Dương Chính Sơn phải dùng một chút sức mới đẩy cửa ra được.

"Cha!"

Thấy Dương Chính Sơn đi ra, những người nhà họ Dương đang dọn tuyết ồn ào chào hỏi.

Dương Chính Sơn bình tĩnh gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía sau núi.

Chỉ thấy khắp núi đồi phủ một màu trắng xóa, như thể cả thế giới đã biến thành một thế giới băng tuyết.

Thấy vậy, đôi mắt Dương Chính Sơn sáng lên.

"Cuộc chiến này sắp kết thúc rồi!"

Tuyết rơi dày, kỵ binh Hồ tộc không thể cướp bóc khắp nơi, lúc này chúng chỉ có thể rút khỏi lãnh thổ Đại Vinh.

Tuyết lớn sẽ hạn chế hành động của chúng, tất nhiên cũng sẽ hạn chế biên quân biên truy quét chúng nhưng đây dù sao cũng là lãnh thổ Đại Vinh, Hồ tộc không thể ở lại lãnh thổ Đại Vinh để cướp bóc trong thời gian dài.

Một trận tuyết lớn đủ sức thay đổi cục diện của một cuộc chiến.

Trận tuyết lớn này, hẳn có thể rút ngắn thời gian cướp bóc của Hồ tộc.

"Cha, tuyết trên núi chắc rất dày!" Dương Minh Thành đi đến bên cạnh Dương Chính Sơn, lo lắng nói.

Dương Chính Sơn khẽ gật đầu, nói: "Một lát nữa con vào núi xem thử đi!"

Hắn biết Dương Minh Thành lo lắng điều gì.

Khương gia và Dương Vân Yên.

Năm ngoái Khương gia thôn gặp nạn cướp bóc, tổn thất thảm trọng, mà giờ lại phải đối mặt với sự cướp bóc của kỵ binh Hồ tộc, vì vậy từ rất sớm dân thôn của Khương gia thôn đã trốn vào trong núi.

Hoàn cảnh trong núi gian khổ, hơn nữa Dương Vân Yên lại đang mang thai.

Tính theo ngày thì Dương Vân Yên đã mang thai được bảy tháng.