TRUYỆN FULL

[Dịch] Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 82: Nạp thải

Lâm thị hết lời khuyên nhủ.

Nàng thực sự cảm thấy nhà họ Dương là một lựa chọn không tệ.

Lương tam gia xuất thân từ Lương thị ở Tĩnh An, còn Lâm thị xuất thân từ Lâm thị ở Tĩnh An.

Nhưng Lâm thị so với Lương thị chỉ là một gia đình nhỏ, vì vậy nàng hiểu rõ hơn Lương tam gia về nỗi khổ của những tiểu thương.

Trước đây, họ sống nhờ vào Lương gia, tuy không được coi trọng nhưng ít nhất cũng không phải lo lắng về chuyện ăn uống nhưng bây giờ họ đã tách khỏi Lương thị ở Tĩnh An, tự lập môn hộ.

Những dòng thứ như họ, sau khi rời khỏi gia tộc, chỉ có thể tự mình kiếm sống.

Có lẽ họ cũng có thể nhờ một chút sức mạnh của Lương gia nhưng nhiều nhất chỉ có thể có một cuộc sống ổn định mà thôi.

Ví dụ như tiệm vải của họ, có Lương gia, họ có kênh nhập hàng ổn định.

Nhưng Lương gia chỉ có thể cho họ nhiêu đó, họ muốn cuộc sống tốt hơn thì chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nếu tương lai họ có thể đạt được thành tựu, lọt vào mắt xanh của Lương gia thì họ vẫn có thể trở về tộc Lương thị, nếu không thì họ chỉ là một thương nhân nhỏ bé.

"Nhưng chúng ta không hiểu biết gì về Dương gia!" Lương tam gia nói ra nỗi lo lắng trong lòng.

Không phải hắn cảm thấy Dương gia không tốt, cũng không cảm thấy Dương Chính Sơn hôm qua quá vô lễ, hắn chỉ lo lắng về gia đình họ Dương xa lạ.

Đó là nữ nhi của hắn, hắn sợ nữ nhi của mình gả vào một gia đình không tốt, sau này sẽ phải chịu khổ.

"Vậy thì đi tìm hiểu đi!"

"Dương gia thôn cách huyện thành không xa, hay là chàng đến Dương gia thôn nghe ngóng thử!"

Lâm thị bất mãn nói.

Người phu quân này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là không có chủ kiến.

Gặp chuyện gì cũng luống cuống không có chủ ý.

"Vậy ta đi tìm hiểu một chút?" Lương tam gia có chút do dự.

"Đi nhanh về nhanh!" Lâm thị trực tiếp đuổi người.

Lương tam gia cũng không nói nhảm, lập tức ra cửa đến Dương gia thôn.

Đợi Lương tam gia đi rồi, Lâm thị có chút buồn cười liếc nhìn về phía phòng trong.

"Cha con đã đi rồi, con còn trốn ở đó làm gì?"

Nghe nàng nói, Lương Trân mới mặt đỏ bừng đi ra từ phòng trong.

"Mẹ!"

"Đến đây!"

Lâm thị vẫy tay, gọi nàng đến trước mặt, đưa tay chỉnh lại búi tóc song bình trên đầu nàng.

"Mẹ, con vẫn chưa muốn lấy chồng!" Lương Trân mặt đỏ tía tai cúi đầu.

Lâm thị lắc đầu, cười dịu dàng: "Con không còn là tiểu nha đầu nữa, cũng nên nói chuyện cưới xin rồi."

"Nhưng con còn muốn ở bên cha mẹ thêm vài năm nữa!" Lương Trân ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo tràn đầy lo lắng và không nỡ.

"Không phải bây giờ bắt con lấy chồng liền, cho dù có định hôn thì mẹ cũng sẽ giữ con lại thêm hai năm." Lâm thị đưa tay chỉ vào trán nàng, cười nhẹ.

Lương Trân năm nay mới mười bốn tuổi, tuy đã đến tuổi nói chuyện cưới xin nhưng cũng không vội gả đi.

"Nhưng mà…!" Lương Trân vẫn không yên tâm.

Tiểu cô nương rất lo lắng về chuyện lấy chồng, trước đây nàng sống ở Lương gia, biết rất nhiều chuyện riêng tư trong hậu viện của Lương gia, cũng nghe nói rất nhiều về bi kịch của những nữ tử xuất giá.

Lâm thị cũng đoán được tâm tư của nàng nhưng lại rất thoải mái nói: "Cha con tuy hơi hồ đồ nhưng vẫn rất thương con, chàng sẽ không để con làm thiếp đâu."

Lương tam gia là thứ tử, vì vậy hắn rất nhạy cảm với sự phân biệt giữa đích và thứ.

Hắn không muốn nữ nhi của mình làm thiếp, cũng không muốn con cháu mình có đích tử, thứ tử.

Đây cũng là một trong những lý do khiến hắn cam tâm tình nguyện rời khỏi Lương gia.

Ở Lương gia, ngay cả chuyện hôn sự của nữ nhi mình mà hắn cũng không thể làm chủ, huống chi là những chuyện khác.

...

Cũng không biết Lương tam gia đã đi tìm hiểu nhà họ Dương như thế nào, tóm lại là vài ngày sau, bà Vương đã mang thư hồi âm về.

Lương tam gia đã đồng ý sơ bộ chuyện kết thân của hai nhà nhưng có thể kết thân hay không thì hai nhà vẫn phải chính thức gặp gỡ tiếp xúc với nhau.

Ngày hôm sau khi nhận được thư hồi âm của bà Vương, Dương Chính Sơn đã dẫn theo Dương Minh Chí đến thăm Lương tam gia.

Trên danh nghĩa là thăm bằng hữu nhưng thực chất là đi xem mắt.

Thăm bằng hữu là để giữ thể diện cho cả hai nhà, nếu chuyện hôn sự không thành cũng không đến nỗi làm hỏng danh tiếng của hai bên.

Đây là chủ ý do Vương thị đưa ra cho Dương Chính Sơn.

Theo lời Vương thị nói, mọi người nói chuyện cưới xin đều như vậy, trước tiên tìm một số danh nghĩa để hai nhà tiếp xúc nhiều hơn, nếu thấy hợp thì sẽ định chuyện hôn sự.

Lần đến thăm này, Dương Chính Sơn không chỉ gặp được Lương tam gia mà còn gặp được Lâm thị.

Lâm thị tuy là một phụ nhân nhưng lại thông minh hơn Lương tam gia rất nhiều.

Buổi trưa, Dương Chính Sơn ở lại Lương gia, cùng Lương tam gia uống một bữa.

Rượu qua ba tuần, hai người cũng không còn xa lạ như vậy nữa.

"Dương lão ca, ta tuy có hơi ngốc nghếch nhưng ta hiểu rằng ta bây giờ không thể quay về Lương gia rồi!"

"Lương gia đó, ta cũng không thèm, chỉ là ta có một cục tức không nuốt trôi!"

"Bọn họ khinh thường ta, cứ thế đuổi ta ra ngoài, ta không cam lòng!"

Lương tam gia tửu lượng không tốt, chỉ vài chén rượu vào bụng, lời gì cũng tuôn ra hết.

"Ha ha, chỉ là Lương gia thôi mà, không về được thì thôi, ta tin rằng chỉ cần Lương lão đệ hết lòng kinh doanh, tương lai nhất định có thể gây dựng được sự nghiệp!"