Cuối cùng Đinh Kiệt mang theo đầu của bốn đại hung thú, đến nghĩa địa nơi bắt đầu.
"Hung thú đã chết...
Oa oa oa..."
Đây là lúc Đinh Kiệt khóc nhiều nhất, từ lâu hắn vẫn ta luôn gánh chịu nỗi đau khổ sống sót.
Gánh chịu hy vọng của người đã khuất, mà bản thân lại bất lực.