Nghe được tin tức Ngọc Băng Ngưng đến từ Linh giới, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến há hốc miệng.
Các nàng không kinh ngạc vì Linh giới, bởi vì bọn họ cũng không biết Linh giới là dạng tồn tại gì, mà các nàng kinh ngạc vì quan hệ giữa Ngọc Băng Ngưng cùng với Nhất hào.
Trong lúc nhất thời, Ngọc Băng Ngưng bị mọi người vây quanh, cả đám líu ríu hỏi thăm quan hệ của nàng cùng với Nhất hào đã phát triển đến mức nào.
Chuyện này khiến Ngọc Băng Ngưng cảm thấy áp lực, chỉ có thể mơ hồ nói về quan hệ của mình cùng với Nhất hào.
Những thiếu nữ này sau khi biết được hai người bọn họ hiện tại cũng không phải là quan hệ tình nhân, thì đều vì Ngọc Băng Ngưng mà hiến kế.
"Đang nói cái gì vậy?"
Lúc này, thanh âm của Tiểu Linh cùng Quả Quả vang lên.
Hai người bọn họ đã tới được một lúc, nghe mọi người nói chuyện nào là tình cảm, yêu đương, thì đều nghi hoặc, giống như nghe thiên thư vậy.
"Băng Ngưng tỷ tỷ, các nàng là Quả Quả cùng Tiểu Linh." Đạm Đài Dao Sương giới thiệu.
"Á... các ngươi chính là hai gốc cây ăn quả kia?"
Ngọc Băng Ngưng là biết đến sự tồn tại của Tiểu Linh cùng Quả Quả, không nghĩ tới mình lại gặp được nhanh như vậy.
"Ừ ừ, chúng ta chính là hai gốc cây ăn quả mà chủ nhân đã trồng xuống."
Quả Quả gật gật đầu, chỉ vào mình giới thiệu nói: "Ta gọi là Quả Quả!"
Tiểu Linh: "Ta gọi là Tiểu Linh!"
Ngọc Băng Ngưng cũng tự giới thiệu: "Xin chào, ta gọi là Ngọc Băng Ngưng, đến từ Linh giới. Ta thường nghe Dương chưởng quỹ cùng Nhất ca ca, Thụy Lân đại ca nhắc tới các ngươi."
Ngọc Băng Ngưng bắt đầu kể lại một số chuyện thú vị ở Linh giới.
Tiểu Tứ từ trong Thiên Ba hồ đi ra, thấy Ngọc Băng Ngưng ở bên hồ, thì đôi mắt mở to lên: "Ngoạ tào, mỹ nữ này là ai vậy!"
Vừa nói, hắn liền lập tức chạy đến trước mặt Ngọc Băng Ngưng.
"Tiểu Tứ, Băng Ngưng tỷ tỷ chính là Nhất hào mang về đấy." Triệu Á Chí thấy đôi mắt của Tiểu Tứ sáng rực lên, thì đã biết trong lòng hắn đang đánh chủ ý gì rồi.
"Đúng rồi, hiện tại Nhất hào đã đổi tên là Dương Nhất, về sau chúng ta đều phải gọi hắn là 'Nhất Thần'."
Tiểu Tứ nghe được Ngọc Băng Ngưng là do Nhất hào mang tới, thì lập tức dập tắt cái ý nghĩ không thực tế kia trong lòng.
Tuy nhiên, khi nghe thấy Nhất hào đổi tên thành Dương Nhất, cùng với danh hiệu "Nhất Thần", thì hắn lại nổi lên hứng thú: "Á... chuyện gì xảy ra vậy?"
Không chỉ Tiểu Tứ cảm thấy hứng thú, những người khác cũng lộ ra thần tình giống như vậy: "Đúng vậy, chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngọc Băng Ngưng đơn giản nói lại chuyện Nhất hào tung hoành ở Linh giới một lần.
Mọi người nghe xong thì máu nóng sôi trào, sùng bái đối với Nhất hào cuồn cuộn như nước sông Lan Thương, một khi phát ra liền không thể ngăn lại.
"Đại lão quả nhiên là đại lão, cư nhiên đã chém giết cả thần linh rồi."
Sau khi tán gẫu một hồi, ba người Nguỵ Đình Đình liền kéo Ngọc Băng Ngưng tới cửa hàng, làm thẻ hội viên cho nàng.
Đồng thời, Ngọc Băng Ngưng cũng bắt đầu hiểu được cái gì là tu tiên, cái gì là linh thú.
Ngày hôm nay, người xếp hàng ở bên ngoài cửa hàng, đã khôi phục lại số lượng như trước đây.
Dù sao thì giai đoạn đầu của Võ Đạo hội đã kết thúc, mọi người cũng từ các đại thi đấu khu chạy về.
Đối với một gương mặt xa lạ như Ngọc Băng Ngưng, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không có ai cố ý để ý, bọn họ hiện tại đều đang chờ đợi cửa hàng khai trương.
Xếp hàng ở phía trước đội ngũ, vẫn là những đại lão của các đại thế lực, bọn họ muốn là người đầu tiên đến quầy hàng để xem thử, có hàng hoá mới xuất hiện hay không.
"Đông đông đông!"
Chuông khai trương rốt cuộc vang lên, những đại lão này không kịp chờ đợi liền xông vào cửa hàng, chạy đến trước quầy hàng.
Quả nhiên là có hàng hóa mới.
Mọi người đều hưng phấn một trận.
Tần Hạo chỉ vào Thiên Không Thành, nói: "Dương chưởng quỹ, đưa cho ta một cái......"
Âm thanh của Tần Hạo bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì hắn đã nhìn thấy giá của Thiên Không Thành: "Ngoạ tào... ba ba ba ba mươi triệu tỷ?"
Hổ Mãnh nhìn giá của Thiên Không Thành ở trong quầy hàng, thì gào lên: "Phàm Thiên chưởng cư nhiên cần tám triệu tám trăm tám mươi vạn linh thạch hạ phẩm, cái này cũng quá quá quá quá đắt đi chứ."
"Cái cái cái Thiên Công Sách kia cư nhiên cần một trăm vạn... linh thạch trung phẩm."
Lúc này, mọi người đều ngơ ngác nhìn quầy hàng, bọn họ đã bị giá của một số món hàng trong quầy làm cho kinh ngạc.
Động một cái là mấy trăm vạn, hơn nữa có vài món còn là linh thạch trung phẩm, những món hàng này rốt cuộc là trâu bò đến mức nào chứ.
"Ực!"
Tất cả mọi người đều điên cuồng nuốt nước miếng.
Những cái giá này hiện tại là bọn họ có ngóng trông cũng không với tới được, bất kể là kim tệ hay linh thạch, thì những con số đó cũng là thiên văn số mà thế lực của bọn họ không thể gánh chịu nổi.
"Dương chưởng quỹ, tại sao những món hàng này lại đắt như vậy?" Có người nghi ngờ hỏi.
Dương Phong mỉm cười nói: "Đồ tốt tự nhiên sẽ đắt một chút, hơn nữa đây còn là giá trị vượt xa."
Mọi người nghĩ lại cũng thấy đúng: "Haiz... đồ tốt ngoại trừ đắt một chút, thì cũng không có khuyết điểm gì, chỉ có thể nói là chúng ta quá nghèo mà thôi."
Tháng này, thế lực của bọn họ cơ bản đều bận rộn chuyện Võ Đạo hội, căn bản là không có cơ hội tiến vào bí cảnh, tìm kiếm linh thạch khoáng mạch.
Hiện tại linh thạch trong tay bọn họ là cực kỳ có hạn, đừng nói là mấy trăm vạn, cho dù là một trăm vạn linh thạch hạ phẩm, thì phần lớn thế lực cũng không lấy ra được.
Một thế lực lớn như vậy, mỗi ngày tiêu hao linh thạch cũng không ít, tu luyện cùng với tiêu hao hằng ngày của đệ tử trong tông môn, đều là một con số cực lớn.
Dương Phong nhìn bộ dạng nghèo túng của mọi người hiện tại, thì cảm thấy rất cảm khái.
Tháng trước, những người này đều là bộ dạng gia gia là đại gia, gia gia có kim tệ, có linh thạch, mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi, từng người một đều biến thành nghèo túng.
Thật là thế sự vô thường, đại tràng bao tiểu tràng.
"Các ngươi cũng có thể mua những món hàng này, chúng khá là rẻ." Dương Phong chỉ vào linh thú đản cùng khả thị giám.
Trên đầu mọi người đều xuất hiện một vạch đen, đây là một trăm vạn linh thạch hạ phẩm đấy, làm sao lại có thể liên hệ với hai chữ rẻ rúng chứ.
Cho dù là một trăm vạn linh thạch hạ phẩm, thì hiện tại bọn họ cũng không mua nổi.
"Dương chưởng quỹ, tại sao linh sủng này lại không có chút tin tức nào?" Lại có người hỏi.
Mọi người cũng rất tò mò, tại sao linh thú đản lại không có chút tin tức nào.
"Có mà, bên trong linh thú đản là một con linh thú. Tuy nhiên linh thú này là sống hay chết, có bộ dạng ra sao, sở hữu năng lực như thế nào đều là chưa biết, cần các ngươi mua xong, mở ra xem mới biết được."
Mọi người nghe xong lời này của Dương Phong, thì đều liếc mắt nhìn nhau.
"Đây......"
Mọi người cực kỳ khó hiểu, tại sao một cái linh thú đản mà tất cả đều là ẩn số, lại bị mang ra bán.
"Dương chưởng quỹ, tại sao linh thú bên trong linh thú đản này lại là chết?" Tần Hạo cực kỳ khó hiểu.
Dương Phong nhướng mày nói: "Chẳng lẽ linh thú chết thì không phải là linh thú sao?"
Bản chưởng quỹ bán là linh thú đản, không quản linh thú bên trong linh thú đản là chết hay sống.
Cho dù là chết, thì nó cũng là linh thú, mà không phải là ma thú.
Ngoạ tào, lời Dương chưởng quỹ nói thật có đạo lý, ta lại không thể phản bác được.
Ai quy định linh thú trong linh thú đản là còn sống chứ?
Khó trách tin tức của linh thú đản lại đơn giản như vậy.
"Ai muốn?"
Dương Phong mang theo ý cười nhìn mọi người.
Ánh mắt của những người khác đều né né tránh tránh, bởi vì thứ nhất là bọn họ ngại ngùng không dám nói mình không mua nổi, thứ hai là cũng ngại ngùng không dám nói mình không dám đánh cược.
Nếu là mười vạn linh thạch hạ phẩm thì còn có thể nói, nhưng đây là một trăm vạn linh thạch hạ phẩm đấy, bọn họ không dám đánh cược.