Hệ thống: “Kí chủ xin cứ nói…”
“Từ sau khi cửa hàng thăng cấp, ta cảm thấy ngươi như có trí khôn vậy, chuyện này là tại sao?” Dương Phong hỏi ra nghi hoặc đầu tiên của mình!
“Theo cấp bậc cửa hàng của kí chủ tăng lên, một số quyền hạn của hệ thống cũng sẽ tăng theo, không biết kí chủ có hài lòng với giải thích này không?”
Lần này hệ thống không giấu giếm hay im lặng không nói!
“Được… hiểu rồi, vậy câu hỏi thứ hai là, người sáng tạo ra ngươi chỉ đơn giản là phát triển ngươi? Để ngươi tìm một kí chủ phát triển cửa hàng, để cửa hàng này mở khắp vũ trụ vạn giới?”
Hệ thống: “Không phải…”
“Vậy là gì?? Hệ thống có thể nói không?”
Dương Phong có chút ngoài ý muốn với câu trả lời của hệ thống, vậy mà không phải là để cửa hàng mở khắp vũ trụ vạn giới, vậy là vì cái gì??
“Chờ kí chủ nâng cấp cửa hàng đến Huyền cấp, lúc đó sẽ tự hiểu…”
“Được rồi, vậy hệ thống cho ta một đề nghị, hiện tại ta nên làm gì?”
Dương Phong cũng không có cách nào với câu trả lời của hệ thống, nếu hệ thống không nói, ngươi có cầu xin đe dọa nó cũng sẽ không để ý. Cũng may chỉ cần cửa hàng thăng cấp thêm một bậc nữa, là có thể giải đáp được nghi hoặc trong lòng mình. Bất quá, làm sao để kích hoạt nhiệm vụ, vẫn cần hệ thống đưa ra ý kiến, không thể nào tự mình ra ngoài xông loạn một phen!
“Kí chủ đã đến Thiên Ba hồ này lâu như vậy, chẳng lẽ không muốn đến Thiên Phong thành xem thử?”
Nhiệm vụ nhánh hệ thống đưa ra ở Thiên Phong thành, xem Dương Phong có dám đi hay không!
“Nói cho cùng, hệ thống ngươi chính là muốn ta ra khỏi khu vực vô địch này, nhưng ngươi xác định, nhất định cũng có thể cam đoan sinh tử của ta?”
Đối với câu trả lời của hệ thống, Dương Phong cũng không ngoài ý muốn. Bất quá, hắn nhất định phải xác định tiểu mạng của mình có thể an toàn hay không!
“Kí chủ, chỉ có bản thân có thực lực vô thượng, mới có thể bảo đảm an toàn của mình. Bất quá, trước khi kí chủ trở thành loại người đó, hệ thống cũng sẽ trong phạm vi năng lực, bảo đảm an toàn cho kí chủ, giống như hệ thống đã nói trước đó!”
Đối với Dương Phong sợ chết đến mức này, hệ thống cũng bất đắc dĩ, tâm cũng thật mệt a!!!
“Hầy, chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân a, năng lực của mình không được, dựa vào người khác là vô dụng, ngươi nói có phải không hệ thống??” Dương Phong chỉ cây dâu mắng cây hòe nói!
“Kí chủ, ngươi nghĩ như vậy là đúng rồi…” Bất quá hệ thống cũng không nghe ra hàm ý ngoài lời của câu nói này.
Dương Phong nhắm mắt lại, tưởng tượng sau khi mình trở thành tiên nhân, sẽ tiêu dao vui vẻ như thế nào.
……..
Phủ Thiên Chủ.
“Ngươi nói cái gì? Vậy mà có người dám giả mạo chúng ta Vô Thiên giáo?”
Tên giáo chủ Vô Thiên giáo kia nghe xong lời này, đập bàn đứng lên, nhìn một nữ nhân mập mạp trước mặt!
“Đúng vậy, giáo chủ, chúng ta đã phát hiện cờ xương khô và Vô Thiên giáo ở Thiên Lạc thành và Thiên Nhạc thành!”
Nữ nhân này chính là mụ tú bà chuyên đi dò la tin tức của Vô Thiên giáo!
“Hừ, vậy mà có người dám giả mạo chúng ta, đúng là không ra gì, hạn cho ngươi trong vòng ba ngày nhất định phải tra rõ là ai đang làm trò!”
“Vâng, giáo chủ!”
“Sau khi tra ra, đừng hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ đây cũng là một cơ hội cho chúng ta Vô Thiên giáo, có người muốn mượn danh tiếng của chúng ta làm gì đó, đối với chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt!”
Giáo chủ Vô Thiên giáo chắp tay sau lưng, nhìn bản đồ trên tường nói!
“Vâng, giáo chủ, không biết những thành khác có xuất hiện hay không, nếu mười một tòa thành đều xuất hiện xương khô sơn, vậy thì thú vị rồi. Có hàng giả ở phía trước, chúng ta có thể làm một số chuyện đục nước béo cò ở phía sau…”
Mụ tú bà này vừa nói, vừa cầm một cái quạt lụa quạt vào ngực mình!
“Không tệ, xem ra ông trời cũng muốn giúp Vô Thiên ta! Tần Chấn a Tần Chấn, một chưởng này của ngươi làm ta đau khổ suốt sáu mươi năm, ngươi có biết sáu mươi năm qua ta sống như thế nào không?”
Giờ phút này giáo chủ Vô Thiên giáo ôm ngực nói.
“Nhưng, ngươi vạn vạn không nghĩ đến tim của ta ở bên phải đi…”
Cười cười… giáo chủ Vô Thiên giáo này trong đầu hiện lên một màn như vậy.
Trong trận chiến Tần Minh tiêu diệt tổng bộ Vô Thiên giáo, giáo chủ Vô Thiên giáo này cảnh giới cao thâm, Tần Minh không phải đối thủ, ngay lúc hắn muốn giết chết Tần Minh.
Sự xuất hiện của một người hoàn toàn thay đổi cục diện chiến tranh, người này chính là hoàng đế Tần Chấn của Tần Tần đế quốc đời trước.
Ngay lúc hắn muốn giết chết Tần Minh, vậy mà có người đánh lén hắn, mặc dù người đó mang mặt nạ, mặc một bộ hắc bào.
Bất quá giáo chủ Vô Thiên giáo vẫn nhìn ra người đó là ai từ trong mắt của người đó, hắn chính là Tần Chấn, bởi vì đôi mắt đó hắn quá quen thuộc.
Có lẽ Tần Chấn cũng không nghĩ đến tim của hắn ở bên phải, mới để hắn thoát khỏi kiếp nạn đó.
……..
Gần Thiên Ba hồ.
Có hai người đang bay nhanh đến gần Thiên Ba hồ, có một người chính là trưởng lão Tử Đan Huyền Tông Đổng Uy, còn một người mặc hắc bào, đầu đội đấu lạp, không nhìn rõ dung mạo, bất quá trong tay hắn cầm một thanh kiếm sắt, một thanh kiếm sắt không có vỏ.
Nhìn bộ dạng sát khí đằng đằng của Đổng Uy, chắc là muốn đến tìm Dương Phong báo thù, cũng không biết là ai cho bọn hắn lá gan này. Biết nơi này có Triệu Kính Chi Võ Hoàng cường giả còn dám đến báo thù.
“Phía trước chính là cửa hàng đó, vị đại nhân này, lát nữa Triệu Kính Chi sẽ nhờ ngươi!”
Đổng Uy cung kính nói với người mặc hắc bào bên cạnh.
“Không thành vấn đề, Triệu Kính Chi có thể chết trong tay ta sau khi ta trở thành Võ Đế, hắn cũng đủ tự hào rồi!”
Người mặc hắc bào nói chuyện này là một cường giả vừa mới trở thành Võ Đế không lâu, cũng không biết Tử Đan Huyền Tông này có năng lượng gì, có thể mời một vị cường giả Võ Đế đến báo thù.
Mà lúc này Dương Phong nằm trên ghế dựa thì cười mỉm, không thể tự kiềm chế trong ảo tưởng của mình. Không ý thức được, có một vị siêu cấp cường giả cảnh giới Võ Đế đang muốn đến tìm hắn báo thù!
Vài phút sau, Đổng Uy mang theo cường giả Võ Đế áo đen kia đến gần cửa hàng.
Đổng Uy chỉ vào cửa hàng: “Đại nhân… chính là cửa hàng đó…”
“Được, chúng ta qua đó…”
Hai người thi triển thân pháp, chỉ trong mấy hơi thở đã đến trước cửa hàng!
Lúc này, người đang xếp hàng cảm nhận được sát ý trên người hai người, đều tránh ra, dùng ánh mắt ngu xuẩn nhìn bọn họ, mà Dương Phong lúc này cũng mở mắt nhìn qua.
Dương Phong nhìn thấy hai người, trong đó có một người còn quen biết, thầm nghĩ trong lòng: Hừ… vẫn là người quen cũ, xem ra lần trước đánh chưa sợ a, lần này không biết lại tìm người nào đến báo thù.
“Đây không phải là chưởng quầy sao, sao vẫn nhàn nhã như vậy! Bất quá, ngươi cũng không nhàn nhã được bao lâu nữa rồi, cửa hàng này ta muốn, đan phương của ngươi cũng ngoan ngoãn giao cho ta, nếu không…”
Đổng Uy nhìn thấy Dương Phong vẫn ngồi trên cái ghế kỳ quái kia, dáng vẻ bình tĩnh và không liên quan đến mình, tức giận không chịu được, trực tiếp lên tiếng uy hiếp Dương Phong.