Vừa đến cách biển hoa chừng mười mấy mét, một luồng khí tanh hôi khiến da đầu tê dại xộc thẳng vào mũi hai người.
“Phía dưới này sao lại có mùi tanh nồng như vậy, chẳng lẽ bên dưới toàn là máu tươi?” Dương Phong thả thần thức xuống dò xét, lập tức phát hiện ra lớp đất bùn dưới kia toàn một màu đỏ thẫm. Hắn thậm chí còn nhìn thấy mấy bộ xương trắng.
Dương Phong hiểu ra ngay, nơi này từng có rất nhiều tu sĩ chết. Máu tươi của bọn họ nhuộm đỏ mảnh đất này, trở thành chất dinh dưỡng tốt nhất cho hoa tinh.
“Xem ra đã có rất nhiều tu sĩ bỏ mạng trong biển hoa này.” Nếu không có hàng chục vạn người chết ở đây, mùi máu tanh cũng sẽ không nồng như thế.
Có lẽ những tu sĩ từng đi qua hư không này đều đã trở thành dưỡng chất.
Ngay lúc này, những hoa tinh mà Dương Phong đang quan sát đột nhiên phun phấn hoa về phía hắn. Hàng chục triệu, hàng trăm triệu hạt phấn ào ào bay tới.
May mà Dương Phong nhanh mắt nhanh tay, chặn hết đám phấn hoa này lại.
“Chó chết, các ngươi dám phun cả bản chưởng quỹ, chết hết đi cho ta!” Dương Phong nheo mắt, lập tức định ra tay với đám hoa tinh đang phun phấn hoa về phía mình.
Cho đám hoa tinh này biết xem chúng có thể đắc tội với ai, và không thể đắc tội với ai.
Thế nhưng vào lúc này, phân thân lại ngăn Dương Phong lại: “Bản thể, chẳng phải biển hoa này rất đẹp sao? Nếu cứ phá hủy như vậy, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc ư?”
Nghe phân thân nói vậy, Dương Phong cúi đầu nhìn đám hoa tinh bên dưới, quả thực chúng rất đẹp. Nếu không có phấn hoa khiến người ta chìm vào giấc mộng, chắc chắn đây sẽ là một cảnh đẹp vô cùng rực rỡ.
“Bản chưởng quỹ cũng nghĩ vậy!” Dương Phong gật đầu, đã như vậy thì hắn sẽ không khách khí với toàn bộ đám hoa tinh ở đây nữa.
Dương Phong vung tay lên, tất cả linh sĩ khôi lỗi lập tức xuất hiện giữa hư không. Dương Phong chỉ vào biển hoa bên dưới, cười lớn: “Ha ha… Các ngươi, xuống nhổ sạch đám hoa kia cho bản chưởng quỹ. Bản chưởng quỹ muốn mang hết đám hoa tinh này về trồng!”
Linh sĩ khôi lỗi vốn là khôi lỗi, ảo cảnh và ác mộng cũng không có tác dụng gì với chúng. Có linh sĩ khôi lỗi ở đây, bản thân hắn sẽ không cần phải ra tay, chỉ cần đứng đó chỉ huy là được.
Linh sĩ khôi lỗi đi vào trong đám hoa tinh, mặc cho những hoa tinh này phun phấn hoa về phía chúng thế nào, cũng không có tác dụng gì.
Còn những linh sĩ khôi lỗi kia thì không nặng không nhẹ nắm lấy gốc của Mộng Yểm Ma Hoa, hơi dùng sức một chút đã nhổ bật cả cây Mộng Yểm Ma Hoa lên.
“Ha ha… Các ngươi nhẹ tay một chút, đừng làm hỏng mấy bông hoa này cho bản chưởng quỹ.” Dương Phong bị cách thức thô bạo của đám linh sĩ khôi lỗi này làm cho sợ hãi, vội vàng bảo chúng nhẹ tay một chút, đừng làm hỏng Mộng Yểm Ma Hoa.
Dù sao Mộng Yểm Ma Hoa cũng vô cùng hiếm có, theo như phân thân giới thiệu, cho dù là ở Tu Chân Giới cũng không có mấy loại tinh quái tương tự Mộng Yểm Ma Hoa, số lượng lại càng khan hiếm hơn.
Dương Phong để một tên linh sĩ khôi lỗi Độ Kiếp Kỳ mở đường phía trước cho mình, những linh sĩ khôi lỗi khác tự do hoạt động, nhổ sạch toàn bộ Mộng Yểm Ma Hoa ở đây.
Có linh sĩ khôi lỗi, tốc độ của Dương Phong rất nhanh, chẳng bao lâu đã tìm kiếm được một khu vực rất rộng. Chỉ có điều trước mắt hắn vẫn chưa nhìn thấy nguyên liệu dùng để chế tạo Vũ Châu Đỉnh.
Bản đồ chỉ hiển thị vị trí của nguyên liệu một cách đại khái, không chính xác như lúc đầu, điều này khiến Dương Phong phải tốn thêm một chút thời gian để tìm kiếm.
Khi Dương Phong đi tới một khu vực khác, phát hiện từng sợi dây leo đang cuồn cuộn lao về phía bọn họ.
Nhưng có linh sĩ khôi lỗi chắn phía trước, đám dây leo này căn bản không thể chạm tới Dương Phong.
Những dây leo này là do một số Mộng Yểm Ma Hoa biến dị phát ra, loại Mộng Yểm Ma Hoa biến dị này không chỉ có phấn hoa khiến người ta chìm vào giấc mộng, mà còn có cả dây leo vô cùng sắc bén.
“Hì hì… Thú vị đấy, không biết dây leo của các ngươi lợi hại, hay cành cây của thụ tinh lợi hại nhỉ.” Dương Phong cười hì hì, lập tức thả thụ tinh ra.
Sau khi đám thụ tinh này xuất hiện, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, chúng hóa thành bản thể rồi vung cành cây của mình, quất về phía đám dây leo.
“Rắc rắc rắc rắc!!”
Dây leo của Mộng Yểm Ma Hoa căn bản không chịu nổi đòn quất của cành cây, liên tiếp đứt gãy.
Dương Phong thấy vậy thì hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Chẳng bao lâu sau, trước mắt Dương Phong xuất hiện một gốc hoa vương của Mộng Yểm Ma Hoa, to lớn gấp mười lần so với những cây Mộng Yểm Ma Hoa khác.
Bên trong cánh hoa của Mộng Yểm Ma Hoa, có một viên tinh thạch to cỡ nắm đấm, phát ra ánh sáng màu xanh biếc.
“Ha ha… Đây chính là Mộc Linh Thần Phách mà bản chưởng quỹ cần.” Dương Phong vui mừng khôn xiết, lập tức bảo linh sĩ khôi lỗi lấy Mộc Linh Thần Phách từ trong cánh hoa của Mộng Yểm Ma Hoa hoa vương ra.
Lúc đầu Mộng Yểm Ma Hoa hoa vương còn muốn phản kháng, nhưng kẻ mà nó phải đối mặt là một linh sĩ khôi lỗi Độ Kiếp Kỳ, chỉ vài ba chiêu đã bị linh sĩ khôi lỗi nhổ bật cả gốc, sau đó cưỡng ép lấy Mộc Linh Thần Phách trong cánh hoa ra.
Dương Phong vui vẻ thu Mộc Linh Thần Phách vào, sau đó cũng tham gia vào đội ngũ nhổ hoa.
Chẳng bao lâu sau, tất cả Mộng Yểm Ma Hoa đều bị nhổ bật cả gốc, Dương Phong cũng thu hết chúng vào trong hệ thống.
“Bản thể, người xem……” Lúc sắp rời đi, phân thân có vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
Dương Phong lập tức biết hắn đang nói về chuyện gì, bèn nói: “Đám Mộng Yểm Ma Hoa này vẫn chưa được thuần hóa, ngươi chắc chắn là muốn chứ?”
Dương Phong tưởng rằng phân thân muốn lấy một ít Mộng Yểm Ma Hoa, mặc dù sau khi rời khỏi đất, đám Mộng Yểm Ma Hoa này đã ủ rũ như quả cà bị đông lạnh.
Thế nhưng chúng vẫn chưa được thuần hóa, vẫn có một chút nguy hiểm.
“Ha ha… Bản thể lại nói đùa rồi, ta không có hứng thú với Mộng Yểm Ma Hoa. Ta chỉ cần một ít dây leo là được rồi.” Phân thân thấy Dương Phong không hiểu ý mình, bèn cười nói ra nhu cầu của mình.
Dương Phong đưa một nửa số dây leo bị thụ tinh đánh gãy cho phân thân, phân thân vui mừng khôn xiết, lập tức nịnh nọt Dương Phong một trận.
“Đi, chúng ta đi sang bên khác lấy đồ của bản chưởng quỹ.” Dương Phong vung tay lên, biến mất tại chỗ.
Trong một dãy núi tuyết, một tu sĩ trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, mặc một bộ đồ trắng, tay cầm một thanh trường kiếm, đang mỉm cười nhìn về phía trước.
Đối diện với người trẻ tuổi này là một tu sĩ trung niên mặt mũi hung ác, toàn thân tóc đỏ, hắn chỉ hung hăng trừng mắt nhìn tu sĩ trẻ tuổi, lớn tiếng nói: “Đặt linh châu xuống cho lão phu, lão phu sẽ tha cho ngươi không chết.”
“Đặt linh châu xuống, tha cho ngươi không chết.” Sau lưng tu sĩ trung niên tóc đỏ còn có ba mươi tu sĩ khác, bọn chúng hùa theo tiếng hổ, lớn tiếng quát tu sĩ trẻ tuổi.
“Hừ hừ… Muốn lấy linh châu của gia, tự mình tới mà lấy.”
Trong tay tu sĩ trẻ tuổi xuất hiện một viên châu màu xanh da trời, sau khi viên châu này xuất hiện, linh khí xung quanh lập tức nồng đậm hơn gấp mấy lần.
Tu sĩ trung niên tóc đỏ nhìn thấy linh châu, trong mắt lập tức bắn ra tia sáng vô cùng tham lam.
Tu sĩ trẻ tuổi bĩu môi, thi triển thân pháp lao nhanh về phía sau.
Tu sĩ tóc đỏ thấy vậy, miệng chửi rủa liên tục, vội vàng đuổi theo.
Bên này Dương Phong cũng phát hiện ra tình huống: “Ơ… Nguyên liệu dùng để chế tạo Vũ Châu Đỉnh lại đang di chuyển, chẳng lẽ đã có người đoạt trước rồi sao?” Dương Phong nhìn bản đồ, phát hiện ra nguyên liệu mà mình cần lại đang từ từ di chuyển.
“Lá gan cũng lớn thật đấy, ngay cả đồ của bản chưởng quỹ mà cũng dám mơ tưởng, thật là gan chó tày trời.”