TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 219: Một cộng một bằng ba

Những người bên ngoài cửa tiệm đều sững sờ khi nghe thấy một kẻ có vẻ mặt gian xảo trong nhóm người kia hét vào trong tiệm.

“Người này là ai mà dám nói như vậy?”

“Hừ... lại là một kẻ chán sống rồi!”

“Hehe, lại có trò hay để xem!”

Đúng lúc này, phu thê Triệu Kính Chi đang ngồi dưới chiếc ô che nắng, nghe thấy tiếng liền nhíu mày hỏi:

“Các ngươi là ai? Tìm chưởng quầy của chúng ta có việc gì?”

“Ngươi là ai??”

Kẻ có vẻ mặt gian xảo nhìn Triệu Kính Chi, thấy ông không giống chưởng quầy chút nào.

“Ta là nhân viên của tiệm này!” Triệu Kính Chi thản nhiên nói.

“Ta tìm chưởng quầy của các ngươi để bàn chuyện làm ăn, một nhân viên nhỏ bé như ngươi có quyết định được không? Mau gọi hắn ra đón tiếp quản sự Ngụy của chúng ta.

Quản sự Ngụy của chúng ta là một trong những người quản lý của thương hội Tần Ngụy, nếu chậm trễ, tiệm của các ngươi có gánh nổi không?”

Tên tay sai của Ngụy Đại Niên ra vẻ hù dọa.

“Ta chính là chưởng quầy, các ngươi có thể nói xem có chuyện gì rồi đó!”

Dương Phong cảm thấy những ngày bình lặng mà có chút gia vị thế này cũng không tệ, liền bước ra xem nhóm người này muốn làm gì.

“Ngươi là chưởng quầy sao? Ta là một quản sự của thương hội Tần Ngụy, ngươi có biết thương hội Tần Ngụy của chúng ta là dạng gì không?

Mỗi thành của đế quốc Thiên Tần đều có sản nghiệp của chúng ta, ngay cả Thiên Hương Lâu ở Thiên Phong Thành này cũng là của chúng ta...”

Tên tay sai gian xảo sợ Dương Phong không biết sự lợi hại của thương hội Tần Ngụy, liền thao thao bất tuyệt giới thiệu.

“Nói trọng điểm đi!”

Dương Phong không có hứng thú nghe những lời vô bổ này, trực tiếp ngắt lời hắn!

“Ta thấy tiệm của ngươi làm ăn cũng khá đấy, có muốn gia nhập thương hội của chúng ta không?

Gia nhập thương hội của chúng ta, ngươi có thể treo biển của thương hội Tần Ngụy, đến lúc đó việc kinh doanh của tiệm ngươi sẽ lên một tầm cao mới, và các ngươi chỉ cần trả một khoản phí gia nhập thôi!”

Lúc này Ngụy Đại Niên bước ra, nhìn xung quanh tiệm một chút, gật đầu rồi nói với Dương Phong mục đích đến đây!

“Đúng là có thể có sản nghiệp ở mỗi thành của đế quốc Thiên Tần là rất lợi hại, nhưng ta không có hứng thú gia nhập cái thương hội vớ vẩn của các ngươi!”

Dương Phong tưởng là đến gây rối, hóa ra lại là đến chào mời, liền mất hứng ngay.

“Cái gì?? Ngươi dám nói thương hội của chúng ta là thương hội vớ vẩn? Ngươi có tin ta khiến tiệm của ngươi không mở nổi không?”

Nghe thấy lời Dương Phong, đám tay sai bên cạnh không nhịn được nữa, trực tiếp chỉ vào Dương Phong nói.

“Ồ, vậy sao?

Dương Phong vốn định gọi Thiên Thiên và Hoan Hoan ra giết chết đám này, nhưng đột nhiên lại nghĩ ra trò gì đó hay ho, liền nở nụ cười gian xảo, nhìn mấy người kia nói:

“Ta hỏi các ngươi ba câu hỏi, nếu các ngươi trả lời đúng hết, ta sẽ cân nhắc gia nhập thương hội của các ngươi!”

“Ồ, ngươi hỏi đi!”

Ngụy Đại Niên cũng không tức giận, hắn cũng muốn xem chưởng quầy này giở trò gì.

“Đây là mấy?”

Dương Phong giơ một ngón tay lên, hỏi đám Ngụy Đại Niên!

“Đây tất nhiên là một!”

Đám người bên Ngụy Đại Niên cười nhạo, chắc chắn chưởng quầy này có vấn đề về đầu óc?

“Đây là mấy?”

Dương Phong giơ hai ngón tay lên hỏi.

“Đây là hai, chẳng lẽ chưởng quầy ngươi không phân biệt được một với hai sao? Hahahaha...”

Khi Dương Phong hỏi câu thứ hai, đám người Ngụy Đại Niên đã chắc chắn chưởng quầy của tiệm này có vấn đề về đầu óc khi hỏi những câu như vậy. Xem ra hôm nay có thể kiếm được món hời lớn rồi.

Tuy nhiên những người xem khác lại không nghĩ vậy, họ biết Dương chưởng quầy đang đào một cái hố rất lớn để bọn chúng nhảy vào.

“Một cộng một bằng mấy?”

Dương Phong nhanh chóng giơ ba ngón tay lên hỏi.

“Tất nhiên là ba!!!”

Ngụy Đại Niên mỉm cười trả lời, nhưng vừa nói xong, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

“Ngươi tính sai cả một cộng một, với trí thông minh của ngươi, haizz...”

Khóe miệng Dương Phong nở một nụ cười gian xảo, vẫy tay rồi quay vào tiệm.

“Hahah... cười chết mất, một cộng một bằng ba, vậy mà cũng là người của thương hội!”

“Đây là năng lực của quản sự thương hội Tần Ngụy sao?”

“Với trí thông minh như vậy mà cũng làm quản sự, vậy thì người của thương hội Tần Ngụy bây giờ là dạng gì chứ!”

“Ngươi....”

Ngụy Đại Niên nghe thấy những lời này, sắc mặt lúc thì xanh, lúc thì đỏ, lúc thì trắng, cuối cùng chỉ vào bóng lưng của Dương Phong mà không nói được gì.

“Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ đến phủ thành chủ để thành chủ phá hủy cái tiệm vớ vẩn này của ngươi!”

Một lúc lâu sau, Ngụy Đại Niên mới lấy lại tinh thần, lớn tiếng hét lên.

“Bệ hạ, Ngụy gia ở Thiên Nguyên phủ này lớn gan thật, dám ra lệnh cho thành chủ làm việc cho mình, hắn muốn làm gì đây?”

Lý Tư đang đứng xem bên cạnh đột nhiên nhảy lên nói với Tần Hạo.

“Xem ra, mười đại thế gia của đế quốc Thiên Tần, không, bây giờ là chín đại thế gia cần phải xáo trộn lại rồi!”

Tần Hạo vốn đã không ưa một số gia tộc trong mười đại gia tộc, có lẽ có thể nhân cơ hội này để loại bỏ một số thế lực không nghe lời.

“Các ngươi câm miệng cho ta, chúng ta là người của Ngụy gia, Ngụy gia biết không? Thế gia Thiên Nguyên phủ, còn dám nói linh tinh, bắt hết các ngươi vào đại lao...”

Lúc này một tên tay sai bước ra lớn tiếng quát mắng những người xung quanh đang cười nhạo họ.

“Phụt!!!”

Chưa kịp nói hết câu, Hổ Hoan Hoan bước tới bùng nổ khí thế của ma thú Huyền Cảnh, thổi bay đám người cao nhất chỉ mới Vũ Linh Cảnh này, khiến bọn chúng phun máu không ngừng, một số đã ngất xỉu!

“Sớm đã thấy ngươi ngứa mắt rồi, ở đây lảm nhảm cái gì chứ!”

Hổ Hoan Hoan bực bội nói, nếu không phải vừa rồi chưởng quầy bước ra trêu đùa bọn chúng một chút, hắn đã ra tay giết chết mấy tên này rồi.

Tuy nhiên hắn đột nhiên nhớ ra, chưởng quầy không muốn nơi này dính máu, nên hắn chỉ khiến bọn chúng trọng thương.

“Các ngươi giúp một tay, kéo bọn chúng ra xa xa một chút rồi chôn sống chúng đi!”

Hổ Hoan Hoan nói với những người đang đứng xem bên cạnh!

“Được rồi, Hoan gia, không thành vấn đề, việc nhỏ này cứ giao cho chúng ta!”

Những người này hưng phấn nói, ngươi nói xem bọn họ hưng phấn cái gì? Nói thừa, nhìn vào trang phục và thân phận của mấy người này, chắc chắn trên người có không ít của cải, Hoan gia bảo bọn họ kéo đi chôn, cũng coi như ngầm bảo bọn họ rằng những thứ trên người mấy kẻ đó chính là thù lao của họ!

“Các ngươi... các ngươi dám... dám làm như vậy, chúng ta... chúng ta... là người của... của Ngụy... Ngụy gia!”

Ngụy Đại Niên là Vũ Linh, mặc dù bị trọng thương, gân mạch toàn thân đứt đoạn, nhưng vẫn có thể mở miệng nói chuyện. Tuy nhiên nói không được lưu loát cho lắm.

“Haha, mặc kệ ngươi là Ngụy gia hay gia nào, dám đắc tội Dương chưởng quầy, đúng là không biết chữ chết viết thế nào!”

“Nói nhảm với hắn làm gì? Kéo vào Huyễn Nguyệt Ma Sâm giết chết rồi chôn đi, những thứ trên người là của chúng ta!”

Ầm ầm có hơn mười người xông lên, đánh ngất những kẻ chưa ngất, kéo bọn chúng vào Huyễn Nguyệt Ma Sâm!

Một trò hề, cứ thế hạ màn. Đối với đại đa số người, đây chỉ là một trò hề. Nhưng đối với một số người, đây không phải trò hề, mà là một cái cớ, một cái cớ để Tần Hạo ra tay đối phó với một số thế lực!