TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 225: Hoàng tôn sợ đến tè ra quần

“Hệ thống, ngươi nói nghe hay lắm, nhiều phần thưởng như vậy mà bảo là không nguy hiểm gì, ngươi đang lừa ai thế?”

Dương Phong vừa nhìn thấy phần thưởng của hệ thống, trong lòng đã dấy lên một dự cảm chẳng lành. Chắc chắn mọi chuyện sẽ không đơn giản như hệ thống nói.

Cuối cùng, khi nghe hệ thống dùng giọng đầy cám dỗ hứa hẹn còn tăng gấp đôi phần thưởng, hắn biết ngay nhiệm vụ lần này chắc chắn vô cùng nguy hiểm.

“Chủ nhân, ngươi chưa từng nghe câu đầu tư lớn thì lợi nhuận cao sao? Mà lần này thực sự nhiệm vụ không gây nguy hiểm cho ngươi đâu.”

“Ta tin ngươi mới là lạ, cái hệ thống này thật gian xảo!”

Hệ thống chắc chắn nghĩ rằng mỗi lần hắn mang Tiểu Bạch theo, nhiệm vụ nào cũng quá dễ dàng. Gặp nguy hiểm, Tiểu Bạch lên. Gặp khó khăn, Tiểu Bạch cũng lên.

Vì vậy, lần này nó mới bày ra nhiệm vụ bắt hắn đi một mình.

Nếu là trước đây, Dương Phong sẽ mặt dày không nhận nhiệm vụ. Nhưng lần này, có thẻ Vương giả vô địch rồi, hắn chẳng cần sợ nữa.

Đến lúc đó, cùng lắm là dùng một lần chức năng vô địch của thẻ, dù sao cũng còn bốn lần cơ mà, chẳng có gì phải lo.

Nhiệm vụ lần này bắt hắn tự đi, không thể để hệ thống dịch chuyển đến. Nhưng may mắn là giờ đã có trận pháp dịch chuyển, có thể dùng nó để tiết kiệm thời gian.

Sau khi đến đó, hắn sẽ cưỡi phi kiếm đến di tích, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Tuy nhiên, Dương Phong cũng không vội. Dù sao cũng chẳng mất nhiều thời gian. Nếu có yêu cầu về thời gian, hệ thống chắc chắn sẽ nhắc nhở.

“Hệ thống, cái sự kiện phúc lợi kia là gì?”

Dương Phong có chút thắc mắc về sự kiện phúc lợi này. Không biết là phúc lợi bán hàng hay là phúc lợi khi hắn mua hàng trong cửa hàng và vật phẩm độc quyền.

Nếu là phúc lợi bán hàng thì chẳng có ích gì với hắn, ngoài việc tăng thu nhập cá nhân và doanh số bán hàng. Nhưng nếu là phúc lợi khi mua hàng thì lại khác!

“Chủ nhân, sự kiện phúc lợi này là toàn diện, bao gồm cả việc mua hàng trong cửa hàng và vật phẩm độc quyền!”

Nghe hệ thống giải thích, Dương Phong mới thực sự hứng thú.

Có vẻ như hắn cần chuẩn bị thêm thẻ mở rộng không gian. Dù sao đây cũng là thứ rất hữu ích, đến lúc thiết bị tăng thêm mà không đủ không gian thì thật khó xử.

Trong lúc Dương Phong đang suy nghĩ về những phúc lợi hệ thống vừa công bố và những thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi đến di tích thượng cổ, một nhóm người đã đến trước cửa hàng, nói những lời khiến Dương Phong nhíu mày.

“Này, ta muốn vị trí của ngươi, cầm tiền này rồi cút đi!”

Một trung niên mặc trang phục hoa lệ đứng trước cửa hàng, chỉ vào một người đang xếp hàng nói.

“Cút đi... Đại gia ta thiếu gì tiền của ngươi?”

Người bị chỉ chính là Mã Trí Viễn, gia chủ Mã gia ở Thiên Phong thành.

Bị người khác dùng tiền ép nhường chỗ, chẳng phải là sỉ nhục sao? Đại gia ta tuy không giàu có gì, nhưng cũng chẳng thiếu chút tiền lẻ của ngươi!

“Ngươi có muốn chết không? Ngươi có biết ta là ai không?”

Tên trung niên kia bị Mã Trí Viễn mắng, lửa giận bùng lên, chỉ vào Mã Trí Viễn quát lớn.

“Lão tử không cần biết ngươi là ai, cút đi cho mát!”

Mã Trí Viễn sáng sớm đã đến xếp hàng, trời còn chưa sáng đã có mặt rồi, bảo hắn nhường chỗ, đúng là mơ giữa ban ngày.

Tên trung niên kia thấy vậy, quay sang hỏi người phía sau: “Ngươi có muốn nhường chỗ cho ta không? Nếu đồng ý, số tiền này là của ngươi!”

Nhưng xui xẻo thay, người đứng sau Mã Trí Viễn lại là Vương Cường, một kẻ mập mạp.

Vương Cường chỉ vào chiếc áo mình đang mặc, nói: “Huynh đệ, ngươi xem bộ đồ này của ta, không có 10.000 kim tệ thì không mua được đâu. Đại gia ta còn thiếu mấy đồng lẻ của ngươi sao?”

“Ngươi...”

Tên trung niên kia bị nghẹn họng, không nói nên lời.

Những tên tùy tùng đi theo hắn không chịu nổi, chỉ vào Vương Cường chửi bới: “Mẹ nó, tên mập chết tiệt, cho ngươi cơ hội nhường chỗ là coi trọng ngươi, đừng không biết điều. Ngươi có biết chủ nhân của chúng ta là ai không?”

“Mẹ nó, đại gia ta không cần biết các ngươi là ai. Muốn đến đây gây rối, đã nghĩ xem sẽ bị chôn ở đâu chưa?”

Vương Cường nổi giận, từ bao giờ mà đại gia hắn bị người khác chỉ vào mặt chửi như vậy.

“Trước đây cũng có người gây rối ở đây, nhưng mộ của họ cỏ đã mọc đầy rồi, các ngươi cũng muốn thử sao?”

“Đúng vậy, lại thêm một đám tự cho mình là ghê gớm!”

Những người đang xếp hàng chờ đợi đều chỉ trỏ, chế giễu nhóm người kia, chờ xem kết cục của họ sẽ ra sao.

Nhóm người kia nghe vậy, mặt mày xanh lét, đỏ bừng, trắng bệch, nhưng không dám phát tác.

“Chưởng quầy, ta ra xem là kẻ không biết sống chết nào đến gây rối!”

Hổ Thiên Thiên đang ở trong cửa hàng, thấy Dương Phong nhíu mày, liền xin phép rồi bước ra ngoài.

“Các ngươi đến gây rối sao?”

Hổ Thiên Thiên tỏa ra khí thế của một ma thú Huyền cấp, tiến lại gần nhóm người kia hỏi.

“Là ma thú Huyền cấp, chủ nhân mau lùi lại!”

Trong nhóm có một tên hộ vệ Vũ Vương, vội vàng đứng ra bảo vệ chủ nhân.

“Hắc hắc, Thiên gia đã ra tay, các ngươi chết chắc rồi!”

“Các ngươi đoán xem Thiên gia sẽ xử lý họ thế nào?”

“Đám người này chắc chắn không có kết cục tốt đẹp, dám đến đây gây rối mà không biết đây là đâu sao?”

“Nhìn bộ dạng của họ chắc chắn là loại ỷ thế hiếp người!”

Những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Chúng ta không gây rối, chỉ là muốn mua lại chỗ xếp hàng của họ thôi. Ta là hoàng tôn Tần Triết!”

Tần Triết là con trai thứ sáu của hoàng tử thứ hai mươi tư, thường ngày ỷ vào thân phận hoàng tôn để làm càn, nhưng hôm nay xem như hắn xui xẻo khi gặp phải Hổ Thiên Thiên.

Cảm nhận được khí thế của Hổ Thiên Thiên, Tần Triết trốn sau lưng tên hộ vệ Vũ Vương, cố gắng giải thích và tiết lộ thân phận của mình.

“Cứ tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên hoàng tôn!”

“Hắn nghĩ hoàng tôn là ghê gớm lắm sao?”

“Ha ha, cái loại hoàng tôn gì mà so với đệ tử Thương Lan Thiên Tông cũng không bằng?”

“Đúng vậy, đệ tử Thương Lan Thiên Tông cũng phải đến đây xếp hàng, ngay cả tông chủ của họ, bệ hạ và thái thượng hoàng cũng đều xếp hàng, vậy mà tên hoàng tôn này lại muốn mua chỗ?”

“Nghe nói thái thượng hoàng cũng đang ở đây, nếu biết tên cháu bất hiếu này đến gây rối, có khi nào sẽ xử lý hắn không?”

“Ha ha... Loại người này nếu không có thân phận hoàng tôn, chắc chắn còn không bằng người bình thường!”

Tần Triết và đám tùy tùng nghe thấy những lời bàn tán này, biết mình đã gây họa lớn, mặt mày tái mét.

Hổ Thiên Thiên nghe Tần Triết nói vậy, khinh thường đáp: “Đừng nói ngươi là hoàng tôn, ngay cả hoàng đế đến đây cũng phải xếp hàng, nếu không thì...”

Hổ Thiên Thiên nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, đầy ý đe dọa.

Vì nhóm người này chưa làm gì quá đáng nên Hổ Thiên Thiên mới nói chuyện như vậy, nếu không hắn đã vung vuốt xử lý từ lâu rồi.

Tần Triết nghe vậy, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, quần cũng ướt đẫm, hắn thực sự bị dọa đến tè ra quần.

Hổ Thiên Thiên cũng ngạc nhiên, mình đâu có làm gì mà tên hoàng tôn này lại bị dọa đến tè ra quần, tâm lý quá yếu kém!