TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 233: Cái Miệng Của Hệ Thống Đúng Là Lừa Gạt

Sau khi Dương Phong bay nhanh một giờ, hắn đã đến nơi phát ra ánh sáng đen khi nhìn từ trên cao.

Dương Phong thu hồi Truy Phong Kiếm, bước đến chỗ phát ra ánh sáng đen này, dùng ngón tay chạm nhẹ một cái, phát hiện ngón tay của mình bị chặn lại, giống như đụng phải một vật rất cứng.

"Ồ... bị chặn rồi, làm sao để vào đây nhỉ?"

Sau khi Dương Phong suy nghĩ một lúc, hắn thử rót linh lực vào ngón tay rồi chạm nhẹ vào thứ cứng cáp phát ra ánh sáng đen kia.

Quả nhiên, lần này ngón tay của hắn đã dễ dàng xuyên qua.

Dương Phong rót linh lực vào toàn thân rồi bước vào, cứ thế tiến vào di tích thượng cổ này.

Hắn phát hiện mình đã đến một thế giới màu xám tro.

Dương Phong quan sát vùng đất này, bầu trời bên trong là màu xám đen, mặt đất là màu đen, còn tràn ngập mùi mục nát khiến Dương Phong rất khó chịu.

Dương Phong đi sâu vào bên trong di tích, chẳng bao lâu đã nhìn thấy vài bộ hài cốt người bị thiếu mất một phần.

"Có vẻ như bên trong di tích này không yên bình chút nào!" Dương Phong nhìn mấy bộ hài cốt, lẩm bẩm nói.

Bước qua những bộ hài cốt kia, Dương Phong tiếp tục đi vào bên trong. Hắn chưa đi được mấy chục mét đã lại nhìn thấy vài bộ hài cốt và một số tàn chi.

Ngay khi Dương Phong dừng lại quan sát, từ phía xa trên không trung truyền đến những âm thanh liên tiếp.

"Vù vù vù!!!"

Lúc này, phía trước phát ra âm thanh "vù vù vù" giống như tiếng cánh của phi cầm vỗ cánh bay tới.

Dương Phong nhìn lại, ở đằng xa có một thứ gì đó giống như một đám mây đen đang bay về phía hắn. Nhìn kỹ hơn, thứ giống một đám mây đen này là do những con dơi to bằng con chim ưng tạo thành.

Khi bay đến trước mặt, Dương Phong mới nhìn rõ, có một số chiếc răng của những con dơi này còn dính một ít máu.

Xem ra những người chết này đã gặp phải bầy dơi này, chết thì cũng thôi đi, máu thịt còn bị bầy dơi này ăn sạch sẽ.

"Hừ, để bản chưởng quầy trừ hại cho dân."

"Vù...."

Dương Phong rút Truy Phong Kiếm ra, cầm kiếm chém một nhát về phía bầy dơi đang bay đến trước mặt mình.

Kiếm quang khổng lồ từ thân kiếm Truy Phong Kiếm quét ngang vào bầy dơi.

"Phập phập phập..."

Những con dơi bị kiếm quang quét trúng đều bị chém đứt làm đôi, rơi từ trên không trung xuống.

Đừng nhìn bầy dơi này có kích thước rất lớn, số lượng lại đông đúc, nhưng chúng chỉ dựa vào số lượng để đánh tiêu hao mà thôi, còn thực lực chỉ ở mức Nhân Cảnh.

Một luồng kiếm quang lại phát ra từ Truy Phong Kiếm trong tay Dương Phong, quét vào bầy dơi đang tấn công hắn.

"Phập phập phập....."

Từng con dơi rơi xuống đất, không có ngoại lệ nào, tất cả đều bị kiếm quang phát ra từ Truy Phong Kiếm chém đứt làm đôi.

Chẳng bao lâu sau, xung quanh Dương Phong đã chất đầy xác dơi, chất thành một đống nhỏ, những con dơi này cũng không còn toàn thây.

Vài phút sau, xung quanh Dương Phong đã không còn một con dơi nào sống sót, tất cả đều đã chết dưới kiếm của hắn.

Dương Phong thổi nhẹ vết máu còn sót lại trên Truy Phong Kiếm, mỉm cười nói: "Chừng này còn chưa đủ cho bản chưởng quầy khởi động nữa."

Chưa đợi Dương Phong bước đi được vài bước, một "đám mây đen" lớn hơn đã bay về phía hắn.

"Đến đúng lúc lắm."

Dương Phong rót tinh lực vào Truy Phong Kiếm, chỉ về phía "đám mây đen" kia, khẽ quát: "Truy Vân Yến, đi đi!!!"

"Chít chít....."

Một con chim yến màu đỏ máu to bằng quả bóng bàn bay ra từ mũi kiếm Truy Phong Kiếm, mục tiêu thẳng đến bầy dơi đang bay tới.

Truy Vân Yến có tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến giữa bầy dơi.

"Chít!!!"

Truy Vân Yến đột nhiên kêu lên một tiếng, cơ thể to bằng quả bóng bàn đột nhiên bùng phát ra một luồng năng lượng hủy diệt, luồng năng lượng này lan tỏa ra bên ngoài với tốc độ vượt quá âm thanh.

Khi luồng năng lượng này bao trùm toàn bộ bầy dơi, chúng giống như một giọt nước rơi vào ngọn lửa cực nóng, lập tức bị bốc hơi.

"Chít!!!"

Chưa đầy một giây, tất cả bầy dơi đã biến mất, Truy Vân Yến lại kêu lên một tiếng.

Toàn bộ luồng năng lượng kia lại quay trở về cơ thể Truy Vân Yến to bằng quả bóng bàn.

"Vèo!!!"

Ngay sau đó, khí linh Truy Vân Yến đã quay trở lại trong Truy Phong Kiếm.

Sau khi giải quyết xong bầy dơi này, Dương Phong sử dụng thuật phi kiếm, đạp trên Truy Phong Kiếm bay nhanh về phía trung tâm di tích.

Hắn không muốn ở lại đây nữa, môi trường ở đây thực sự quá ngột ngạt, còn mùi vị kia khiến hắn không chịu nổi.

Sau khi bay trên không trung một đoạn, Dương Phong đã nhìn thấy không ít võ giả loài người đang chiến đấu với đủ loại ma thú và quái vật kỳ lạ.

Dương Phong cũng không để ý đến bọn họ, dù sao hắn cũng không phải loại người tốt bụng, không cần thiết phải tốn thời gian đi lo chuyện bao đồng.

Khi đã tiến vào di tích này thì phải chuẩn bị tâm lý rằng mình có thể chết trong di tích bất cứ lúc nào, dù sao đến đây là để tìm kiếm cơ duyên mờ ảo kia, chứ không phải đến đây để tham quan du lịch.

"Ồ... Nhìn cách ăn mặc, hình như đã gặp mấy người này ở đâu rồi."

"Ồ, đúng rồi, bọn họ chính là quân ‘Phá Thần’ của Đại Hán Đế Quốc gì đó, sao bọn họ cũng ở đây!"

Sau khi Dương Phong bay được một đoạn, hắn lại phát hiện một chiến đội gồm mấy trăm người đang chiến đấu với một đám quái vật trông giống như xác sống.

Vừa nhìn thấy trang phục của bọn họ, Dương Phong cảm thấy có chút quen thuộc. Sau khi nhớ lại một chút, hắn mới nhớ ra, ở Hổ Lao Quan đã từng gặp những người ăn mặc giống như vậy, chính là quân ‘Phá Thần’ của Đại Hán Đế Quốc.

"Có vẻ như quân ‘Phá Thần’ này quả nhiên không tầm thường, tiến thoái có trật tự, lực sát thương này quả thật quá lợi hại, nếu không có Huyền Linh Diệt Ma Nỗ, Hổ Lao Quan gì đó căn bản không thể chống đỡ nổi, không bao lâu nữa, ba phủ phía tây của Thiên Tần Đế Quốc sẽ bị chiếm đóng."

Dương Phong nhìn quân ‘Phá Thần’ đang chiến đấu phía dưới, sự thống nhất trong tấn công và phòng thủ của bọn họ, một Võ Hoàng bình thường gặp phải thật sự sẽ bị bọn họ giết chết.

Dương Phong chỉ dừng lại xem một chút rồi lại bay về phía sâu nhất của di tích.

Sau khi bay được một đoạn, Dương Phong không nhìn thấy người nào khác. Xem ra theo hướng này, quân ‘Phá Thần’ chính là những người đã tiến vào sâu nhất trong di tích.

"Ồ!!!"

Lại bay thêm vài phút, Dương Phong phát hiện phía trước lại xuất hiện dị tượng.

Chỉ thấy phía trước không còn là màu đen nữa, mà là màu xanh, xanh da trời.

Mặt đất là màu xanh, bầu trời là màu xanh, mọi thứ đều là màu xanh.

"Cảnh tượng kỳ lạ quá...." Dương Phong nhìn cảnh tượng này có chút ngẩn ngơ, lập tức hỏi hệ thống: "Hệ thống, thật sự là không có nguy hiểm gì sao? Sao ta thấy kỳ kỳ!"

Một lúc sau, giọng nói của hệ thống mới vang lên: "Nguy hiểm chắc chắn là có một chút nguy hiểm, nhưng loại nguy hiểm này vẫn chưa đe dọa được ký chủ, mong ký chủ yên tâm!"

"Hệ thống, trước đây ngươi nói là không có nguy hiểm, nhưng bây giờ lại nói là có một chút nguy hiểm, lát nữa có phải ngươi sẽ nói, chỉ cần ta sử dụng thẻ Vương Giả Vô Địch là có thể giải trừ nguy hiểm hay không?"

Bây giờ Dương Phong đã có cái nhìn về tiết tháo của hệ thống rồi, quả nhiên là tục ngữ nói không sai, cái miệng của hệ thống, lừa đảo như quỷ.

Hệ thống: "......."

Hệ thống không trả lời, hệ thống không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Tuy nhiên, Dương chưởng quầy rộng lượng chỉ chửi cả nhà hệ thống một trận rồi bỏ qua cho nó, tiếp tục tiến về phía trung tâm di tích.