“Ồ…”
Tại yến tiệc, mọi người nghe thấy đều ồ lên kinh ngạc.
Quá cuồng vọng! Ngươi nói vậy, tông chủ nhà ngươi có biết không?
Hiện tại triều đình mượn cớ Phạm gia, đã ra tay với các thế gia và nhân cơ hội này thành lập Võ Đạo học viện. Lời nói của tên tiểu bối này sẽ khiến Lạc Vân Huyền Tông rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Triều đình chắc chắn sẽ lấy cớ này để hành động với các tông môn trong đế quốc.
Mấy người phủ Sở vương nở nụ cười, đang buồn ngủ lại có gối đầu đưa tới, mà còn tự dâng lên.
Tứ trưởng lão Lạc Vân Huyền Tông nghe vậy suýt ngất đi. Hắn biết lần này xong rồi, tên khốn này đã kéo Lạc Vân Huyền Tông vào chỗ chết.
Lư Quan đắc ý, tưởng rằng mọi người đều kinh sợ nên mới phát ra âm thanh như vậy.
Nếu hắn quay lại nhìn, chắc chắn sẽ không nghĩ vậy. Tiếc rằng hắn chỉ chăm chăm nhìn Triệu Trường Thanh trên lễ đường.
Triệu Trường Thanh nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Thành chủ Thiên Phong thành của ta do phủ Thiên Chủ bổ nhiệm, là quan viên triều đình. Lạc Vân Huyền Tông các ngươi nói giết là giết, các ngươi coi triều đình ra gì?”
“Có phải nên hiểu rằng, Lạc Vân Huyền Tông các ngươi có ý đồ bất chính, muốn đứng trên triều đình?”
Lời nói mạnh mẽ của Triệu Trường Thanh vang vào tai từng người.
Triệu Thế Phương: “Tư chất của nhi tử ta quả nhiên bất phàm.”
Tần Anh: “Tôn nuôi của ta quả nhiên thông minh.”
Tần Minh: “Mẹ nó, tiểu tử này đúng là nhân tài.”
Mọi người: “Thiếu thành chủ quả nhiên lợi hại, đội cái mũ này lên, Lạc Vân Huyền Tông không chết cũng tàn.”
“Không ngờ, Triệu Trường Thanh tiểu tử này lại có tâm tư như vậy. Cái mũ bất trung này đội lên, Lạc Vân Huyền Tông coi như xong.”
Dương Phong tiếp tục ăn dưa.
Tứ trưởng lão Lạc Vân Huyền Tông hoàn toàn choáng váng. Hắn không ngờ tên ngu xuẩn này lại nói ra những lời như vậy.
Nếu ngày thường thì không sao, tình huống này không chỉ Lạc Vân Huyền Tông, các huyền tông hoặc thế gia khác cũng từng nói tương tự. Nhưng nói ra vào hôm nay thì khác.
Vì người ngồi đây không phải tầm thường, Sở vương đang ung dung ngồi trên kia.
Tên ngu xuẩn này nói ra, triều đình không muốn làm lớn cũng khó.
Ngươi đứng trước mặt Sở vương, lớn tiếng nói muốn diệt trừ thành chủ phủ, chẳng khác nào tạo phản!
Ngươi chết thì thôi, sao lại kéo cả tông môn xuống nước?
“Quá lợi hại, không so được!”
“Ta sai rồi, tưởng rằng Vi gia đã đủ ngông cuồng, nhưng so với Lạc Vân Huyền Tông, Vi gia chẳng là gì.”
“Vẫn là Lạc Vân Huyền Tông các ngươi có mắt nhìn, chiêu mộ được nhân tài như vậy, ngày các ngươi xưng bá Thiên Thần đại lục không còn xa.”
Trên đời không thiếu kẻ dậu đổ bìm leo, những kẻ đồng bàn còn ác ý hơn, trực tiếp đậy nắp giếng và đè lên bằng tảng đá ngàn cân.
Tứ trưởng lão Lạc Vân Huyền Tông sợ đến không thể cử động. Nếu còn chút sức lực, hắn sẽ lao lên giết chết Lư Quan.
Nhưng Lư Quan hoàn toàn không ý thức được sai lầm của mình.
Nhìn vẻ uy nghiêm của Triệu Trường Thanh, lửa giận lại bùng lên, hắn chửi rủa:
“Chỉ là thiếu thành chủ của một thành nhỏ, ngươi cũng đòi đại diện triều đình? Ngươi xứng sao? Cho dù diệt các ngươi, triều đình cũng không vì thành nhỏ của ngươi mà làm khó Lạc Vân Huyền Tông chúng ta. Ngươi quá xem trọng mình rồi.”
“Tiểu tử, đừng nói nhảm nữa, ta cho ngươi cơ hội, chỉ cần đánh bại ta, ta sẽ quay đầu rời đi. Còn không thì giao Giai Nghi ra đây, bằng không hôm nay không xong đâu.”
“Hôm nay, quả thật không xong.”
Triệu Trường Thanh nhìn Lư Quan như nhìn người chết.
“Lạc Vân Huyền Tông các ngươi không coi triều đình ra gì, với tư cách thiếu thành chủ Thiên Tần, ta sẽ không tha cho các ngươi.”
“Các ngươi sỉ nhục thành chủ phủ, tức là sỉ nhục phụ thân ta, làm nhi tử ta sẽ không tha.”
“Ngươi có ý đồ với thê tử ta, làm phu quân ta sẽ không tha.”
Nói đến đây, ánh mắt Triệu Trường Thanh bắn ra sát ý mãnh liệt nhìn Lư Quan.
Hắn chậm rãi nói: “Ngươi muốn chết thế nào?”
Dứt lời, khí thế Võ Linh thất giai bùng nổ.
Lư Quan đang choáng váng bởi lời Triệu Trường Thanh, khi cảm nhận được khí thế Võ Linh, mới tỉnh táo lại.
Hắn chửi rủa mình vô dụng, lại bị một tên Võ Linh thất giai dọa sợ.
“Võ Linh thất giai mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta… Xuống đây chịu chết đi!”
Triệu Trường Thanh định bước xuống, Triệu Thế Phương gọi lại: “Trường Thanh, lại đây.”
Triệu Trường Thanh không biết phụ thân muốn nói gì, bèn đi tới.
“Trường Thanh, đây là lễ mừng của Dương chưởng quỹ, ngươi cầm lấy đi.”
Triệu Thế Phương lấy ngọc giản Kiếm Thế tiểu thành mà Dương Phong tặng, đưa cho Triệu Trường Thanh.
Triệu Trường Thanh nhận ngọc giản, nhìn bốn chữ trên đó, mắt bừng sáng.
“Phụ thân, đây là…”
“Đi đi, ngươi hiện tại đại diện triều đình, không phải cá nhân ngươi, không được thất bại.”
Triệu Thế Phương nghiêm túc nói.
“Vâng, phụ thân.”
Triệu Trường Thanh đáp, đặt ngọc giản lên trán, vài giây sau quay lại gật đầu với Thẩm Giai Nghi, rồi nhảy xuống lễ đường, đến trước mặt Lư Quan.
“Đã dặn dò di ngôn rồi sao?”
Lư Quan nhìn Triệu Trường Thanh, chỉ là tên Võ Linh thất giai, lại dám lớn tiếng, thật không biết trời cao đất dày.
Hắn dùng giọng khinh miệt nói: “Rác rưởi, ta cho ngươi ra tay trước.”
Triệu Trường Thanh mỉm cười, không để ý đến lời khiêu khích của Lư Quan.
Đột nhiên, từ người hắn bùng phát ra một khí thế vô địch.
Khí thế như núi non sông nước, liên miên bất tuyệt, khiến người ta không thể nảy sinh ý muốn chiến đấu.
“Đây là… Thế?”
Mọi người cảm nhận được khí thế, sắc mặt đại biến. Những người có kiến thức nhận ra khí thế này là gì.
Triệu Trường Thanh giơ tay phải lên, cánh tay như thanh kiếm sắc, từ từ chỉ về phía Lư Quan.
“Kiếm Thế…”
Đây là Kiếm Thế, Triệu Trường Thanh đã lĩnh ngộ được Kiếm Thế mà chỉ Võ Hoàng mới có cơ hội hiểu được, thật đáng sợ.
Chờ đã, vừa rồi thành chủ Triệu đưa cho Triệu Trường Thanh thứ gì đó giống như ngọc.
Ngọc giản… Dương chưởng quỹ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Dương Phong.
Dương Phong không để ý, vắt chân chữ ngũ, ăn dưa xem kịch.
“Sao có thể, tuyệt đối không thể, hắn sao có thể mạnh như vậy.”
Lúc này Lư Quan mới nhận ra vấn đề, nhưng đã muộn.
Hắn bị Kiếm Thế của Triệu Trường Thanh khóa chặt, với thực lực và ý chí hiện tại, không thể thoát khỏi sự trói buộc của Kiếm Thế.
Hắn không thể cử động, ngay cả linh khí trong cơ thể cũng không thể điều động.
Khí thế này hắn chưa từng cảm nhận, quá đáng sợ.
Triệu Trường Thanh bắn ra một luồng linh khí từ ngón tay, như một thanh kiếm, trực tiếp xâm nhập vào khí hải của Lư Quan.
“Phụt!”
Khí hải của Lư Quan bị phá vỡ, hắn phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.
Triệu Trường Thanh chậm rãi bước đến trước mặt Lư Quan, nói: “Ta còn chưa ra sức, ngươi đã bại rồi.”