“Chào Dương chưởng quỹ!”
Một người bước vào cửa hàng, cung kính hành lễ với Dương Phong.
“Ồ, thì ra là ngươi, cần gì nào?” Dương Phong nhìn người đối diện, mỉm cười nói.
Người đến là Ngụy Vũ Khánh. Hắn rất ít khi đến Thiên Phong thành vì là gia chủ, thương hội còn nhiều việc cần xử lý nên hầu như không có thời gian đến cửa hàng.
Hôm nay hắn đến vì công việc, có chuyện cần bàn với Triệu Thế Phương nên mới ghé qua cửa hàng.
Hắn cũng muốn thử một ly “Linh Động”, nhưng Ngụy gia đã có người chuyên nhập hàng ở đây nên thường thì cũng không thiếu thứ gì.
Ban đầu hắn định không mua, nhưng khi thấy bốn món hàng mới liền không thể bước đi.
Nhìn thấy trận pháp ảo ảnh kia, mắt hắn bừng lên ánh sáng kinh ngạc.
“Dương chưởng quỹ, ta muốn mua trận pháp ảo ảnh kia và phù độn hành nữa!”
Tay Ngụy Vũ Khánh hơi run rẩy, tháo hai chiếc nhẫn không gian đặt lên quầy.
Lúc này, hắn như đang mơ, không ngờ có ngày mình lại mua được những thứ này.
Dương Phong kiểm tra đủ số kim tệ trong hai chiếc nhẫn, sau đó lấy trận bàn của trận pháp ảo ảnh và phù độn hành đặt lên quầy.
Ngụy Vũ Khánh vội thu hai món đồ vào nhẫn không gian, trái tim đập thình thịch mới dần bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, trong đầu hắn vẫn choáng váng. Ngụy gia của hắn cũng có trận pháp bảo vệ rồi, từ nay không còn lo sợ bị tiêu diệt nữa.
Với trận pháp này, Ngụy gia có thể yên tâm kiếm tiền, trở thành gia tộc giàu có nhất Thiên Tần!
Nghĩ đến đây, đôi chân hắn càng run rẩy vì kích động.
Dương Phong thấy biểu hiện của Ngụy Vũ Khánh cũng hiểu được. Với tình hình hiện tại, có trận pháp ảo ảnh này sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Với sức mạnh hiện giờ, hầu như không thể phá vỡ được trận pháp này. Tuy nhiên, cũng không có gì tuyệt đối, Nhất Hào vẫn có thể phá hủy nó chỉ với một cú đấm!
Dù Nhất Hào chỉ là Võ Đế cửu giai nhưng sức mạnh của hắn không khác gì Võ Đế cửu giai thật sự, gặp đối thủ nào cũng chỉ cần một đấm!
“Cảm ơn! Cảm ơn Dương chưởng quỹ!” Ngụy Vũ Khánh cúi đầu cảm ơn Dương Phong.
Hắn quay lại nói với người đi cùng: “Một người ở lại mua đồ, những người khác theo ta về!”
Trong số này có cả trưởng lão và hộ vệ của Ngụy gia. Ngụy Vũ Khánh sợ có người đến cướp trận pháp nên phải nhờ họ bảo vệ.
Những người đi cùng hiểu rõ gia chủ vừa mua được gì, đồng loạt bày tỏ không cần mua gì thêm và thề bảo vệ an toàn cho hắn.
Dù vậy, Ngụy Vũ Khánh vẫn chưa yên tâm. Hắn để một người về trước gọi thêm mấy cao thủ trong gia tộc đến, cùng dùng trận pháp truyền tống của thành chủ phủ để đưa trận pháp này về nhà.
Nếu Ngụy Vũ Khánh đọc kỹ về phù độn hành, có lẽ hắn sẽ không lo lắng như vậy. Với thực lực hiện tại của Thiên Thần đại lục, không ai có thể phát hiện ra người sử dụng phù độn hành.
Dương Phong nhìn theo Ngụy Vũ Khánh rời đi, mỉm cười nói: “Phải như vậy chứ, đồ tốt phải phân tán ra ngoài, để một hai thế lực nắm giữ hết thì không vui rồi!”
Hắn lấy thêm bốn tấm phù độn hành từ hệ thống đặt vào quầy, để lại năm tấm cho ngày mai.
“Dương chưởng quỹ, phù độn hành là gì vậy?” Người hỏi là Triệu Tung Minh.
“Ôi, nhiều số không quá, hoa cả mắt!” Ngụy Vô Nhai đi cùng nói.
Dương Phong lâu rồi không thấy Triệu Tung Minh và những người khác đến cửa hàng. Theo lời Ngụy Đình Đình, Thiên Phong thành đang mở rộng, họ bận rộn nên ít khi ghé qua.
“Dùng nó có thể ẩn mình dưới đất, trong nửa giờ các ngươi có thể tự do di chuyển dưới đó!” Dương Phong giải thích đơn giản.
“Trời ơi, kỳ diệu vậy sao? Mọi người mau mua đi!” Tiêu Hương Linh che miệng nói.
“Đúng vậy, kỳ diệu lắm!” Dương Phong cười đáp.
Ba người họ mỗi người mua một tấm, tấm còn lại ngay lập tức bị người của Thiên Thứ lâu mua đi. Họ vui mừng khôn xiết.
Phù độn hành quá phù hợp với nghề sát thủ của họ. Trong những nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm và có thù lao cao, sử dụng phù độn hành là cần thiết.
Mua được phù độn hành, họ phấn khích chạy về báo tin cho lâu chủ.
Dương Phong ngả người ra ghế, nhớ ra mình còn mười một lần quay thưởng chưa dùng, lòng lại ngứa ngáy.
Nghĩ là làm, Dương Phong vào hệ thống: “Hệ thống, cho ta quay mười lần liên tiếp. Nếu không ra đồ ngon, ta sẽ đập ngươi!”
Hình ảnh quay thưởng quen thuộc hiện lên trước mặt Dương Phong, trên cùng là dòng chữ “Quay mười lần” lấp lánh.
Xung quanh là hai vòng đèn chạy liên tục, suýt chút nữa làm lóa mắt Dương Phong.
“Quay mười lần có khác, hoành tráng thật!” Dương Phong thầm nghĩ.
Quay thưởng bắt đầu, khi màn hình dừng lại, mười món đồ hiện ra trước mặt Dương Phong, có cả đồ mới lẫn đồ cũ.
Nhìn thấy tám món đồ mới, Dương Phong phấn khích vô cùng. Trong đó có một món đồ đặc biệt hữu ích với hắn, dù chỉ là bản giới hạn.
“Hệ thống, sao thứ này lại xuất hiện?” Dương Phong ngạc nhiên hỏi.
“Chủ nhân may mắn quá, đây là vật phẩm hiếm có khó tìm. Dù quay mười lần tăng tỷ lệ ra đồ ngon nhưng ta cũng không ngờ lại ra được món này!” Hệ thống cũng ngạc nhiên không kém.