TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 422: Tan rồi

“Hừ... Đỡ một chiêu của ngươi? Được, cứ việc ra tay!” Vu Giai lạnh lùng đáp.

Nàng không tin một nữ nhân Võ Hoàng có thể dùng võ kỹ gì ghê gớm mà đánh bại được mình.

Nàng là ai? Nàng là cường giả Võ Đế, từng là đệ tử tinh anh của Vân Yên Thiên Tông, giờ là trưởng lão, đã chứng kiến và trải qua nhiều trận sinh tử!

Không phải loại đệ tử nội môn chưa từng thấy máu me gì có thể so sánh được. Nàng không tin mình sẽ bị một nữ nhân Võ Hoàng đánh bại, nàng rất tự tin!

“Ha ha... Vậy cẩn thận nhé. Ta chưa bao giờ dùng chiêu này với ai, có thể sẽ mất kiểm soát!”

Tiêu Hương Linh nói thật, không hề có ý hù dọa. Từ khi luyện thành, nàng mới dùng chiêu này hai lần, đều để che mắt.

Mỗi lần sử dụng, linh lực trong cơ thể nàng bị rút cạn, nên nàng ít khi diễn luyện, cũng chưa từng dùng đối địch.

“Được... Đỡ chiêu đây! Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!”

Tiêu Hương Linh nhảy lên không trung, rút kiếm với tốc độ mắt thường không theo kịp.

Kiếm vừa ra khỏi vỏ, thế giới của Vu Giai biến đổi dữ dội. Nàng thấy mình đang ở trong một khoảng không đen kịt, không ánh sáng, không thời gian, không gì có thể cảm nhận được!

Khi nàng đang bối rối, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một tia sáng. Nàng vừa định mừng rỡ thì phát hiện đó là một luồng kiếm quang!

Kiếm quang khóa chặt nàng, chém tới. Nàng cảm nhận được mình không thể đỡ nổi. Nàng muốn né tránh nhưng không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang chém xuống đầu mình!

Dưới đài, mọi người thấy Tiêu Hương Linh chém kiếm về phía Vu Giai, trông có vẻ chậm chạp, nhưng trong mắt Phong Phi Trần và các Võ Đế khác, đây là một nhát kiếm vô cùng đáng sợ!

Khi thấy kiếm quang mang theo vết nứt không gian chém tới Vu Giai, họ biết nàng không thể đỡ nổi, chỉ có thể hương tiêu ngọc vẫn dưới nhát kiếm này!

Phong Phi Trần muốn lao lên ngăn cản, nhưng phát hiện mình cũng không chắc cứu được Vu Giai mà không sao, hơn nữa đã quá muộn, kiếm khí có thể xé nát không gian đã đến đầu nàng!

Tiêu Hương Linh cũng thấy Vu Giai không đỡ nổi, muốn điều chỉnh kiếm lệch đi, nhưng không kịp, kiếm quang đã đến cách đầu nàng chỉ ba tấc!

Khi mọi người tưởng rằng trưởng lão Vân Yên Thiên Tông sẽ bỏ mạng dưới nhát kiếm kinh hoàng này, một giọng nói rất nhỏ vang lên: “Tan rồi!”

Theo tiếng nói, kiếm quang xé toạc không gian bỗng nhiên biến mất ngay trên đầu Vu Giai!

Giọng nói của Dương Phong bình thản, không chút cảm xúc. Người của Thương Lan Thiên Tông và Thiên Tần Đế Quốc nghe thấy cũng không ngạc nhiên, họ nghĩ rằng Dương chưởng quầy bảo kiếm quang biến mất thì nó biến mất, là chuyện bình thường.

Nhưng Phong Phi Trần, Khổng Khánh Phong và đệ tử Vân Yên Thiên Tông nghe thấy thì kinh hãi, quay đầu nhìn Dương Phong. Lúc này họ mới phát hiện, cao thủ thật sự ở đây chính là người trông có vẻ tầm thường này!

“Ực!”

Phong Phi Trần, Khổng Khánh Phong và đệ tử Vân Yên Thiên Tông nhìn Dương Phong, không khỏi nuốt nước bọt. Lúc đầu họ đã dùng ánh mắt khinh thường nhìn người này!

May mắn là hắn không chấp, nếu không, họ đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi!

Lúc này, Dương Phong không hề dùng thẻ Vô Địch. Vậy sao hắn có thể khiến chiêu Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật của Tiêu Hương Linh biến mất chỉ bằng một câu nói?

Khi Ngụy Thư Tuấn dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng, Dương Phong phát hiện mình có thể tùy ý điều khiển chiêu thức này!

Điều này khiến Dương Phong kinh ngạc, vội vàng hỏi hệ thống.

“Hiện tại, ký chủ có thể điều khiển bất kỳ võ kỹ và vũ khí nào do cửa hàng bán ra!”

Lời hệ thống khiến Dương Phong thích thú, nhưng nghĩ lại thấy cũng hợp lý. Võ kỹ và vũ khí do hệ thống của hắn bán ra, nếu hắn không có quyền kiểm soát thì chẳng phải sẽ loạn sao?

Nếu ai đó mua võ kỹ hay vũ khí lợi hại rồi quay lại giết hắn, chẳng phải hắn sẽ tức chết sao?

Nhưng giờ thì tốt rồi, hắn có thể điều khiển mọi thứ do cửa hàng bán ra, không lo bị người khác dùng để tấn công mình!

Dương Phong cho rằng, trong cuộc tỷ thí này không nên có tử vong. Hắn cũng thấy Tiêu Hương Linh cố gắng làm lệch nhát kiếm, nàng cũng không muốn Vu Giai chết trên đài, nên hắn để kiếm quang tiêu tan!

Như vậy, mục đích của Dương Phong cũng đã đạt được, ấn tượng về hắn sẽ khắc sâu vào tâm trí họ, mấy người từ Tây Đại Lục này chắc chắn sẽ đến cửa hàng của hắn!

Trên đài, Tiêu Hương Linh thở hổn hển, nhát kiếm vừa rồi đã rút cạn linh lực trong cơ thể nàng!

Vu Giai thì mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán, suýt ngã quỵ. Nàng không phải chết nữa rồi, nhát kiếm này quá đáng sợ!

Nàng không thể làm gì để chống đỡ, thậm chí không kịp nảy ra ý định chống đỡ. Đối mặt với nhát kiếm này, ngoài chờ chết, nàng không có cách nào khác!

“Ta thua rồi!”

Vu Giai trấn tĩnh lại, chắp tay cúi đầu trước Tiêu Hương Linh. Thắng là thắng, thua là thua. Đối mặt với nhát kiếm này, nàng thực sự không có khả năng phản kháng, dù không biết vì sao kiếm quang lại biến mất!

Nhưng nàng biết, chỉ có hai cách để đòn tấn công này biến mất: một là có người ra tay cứu nàng, hai là Tiêu Hương Linh tự thu chiêu lại.

Nhìn Tiêu Hương Linh, nàng hiểu rằng không phải nàng ta thu chiêu, mà có cao nhân đã ra tay cứu mình!

“Ực!”

Tiêu Hương Linh nuốt một viên đan dược, gật đầu với Vu Giai rồi quay ánh mắt về phía Khổng Khánh Phong!

Khổng Khánh Phong đang nhìn Dương Phong, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, quay lại thấy Tiêu Hương Linh đang nhìn mình!

Ông sững sờ một lúc rồi hiểu ý, lắc đầu như trống bỏi: “Không cần đâu, ta cũng không đỡ nổi chiêu đó, ta không lên tự rước nhục nữa!”

Trên đường đến đây, Khổng Khánh Phong đã so sánh thực lực của mình với Vu Giai, hai người không chênh lệch nhiều, đều ở mức tương đương!

Vu Giai không có khả năng thoát khỏi chiêu thức này, ông cũng vậy. Hơn nữa, ở dưới đài ông đã thấy rõ, không muốn thử nghiệm, lỡ như cao nhân kia không ra tay thì ông sẽ chết chắc!

“Nếu vậy, còn ai muốn lên thách đấu ta không? Còn ai nữa?”

Tiêu Hương Linh tra kiếm vào vỏ, nhìn đám người Tây Đại Lục bên dưới, lớn tiếng hỏi.