TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 912: Mời bắt đầu màn trình diễn của ngươi

Song Song là Thiên Linh Thiền, âm thanh phát ra cực kỳ lớn.

Dưới tiếng hô của nàng, tất cả mọi người và ma thú trong Thiên Ba hồ đều nghe thấy.

“Ơ, đây là ma thú gì vậy?”

“Đúng thế, sao chưa từng thấy bao giờ nhỉ?”

Đa số người và ma thú ở đây đều không nhận ra Song Song, càng không biết có một ma thú như thế này tồn tại.

Mặc dù mọi người không nhận ra Song Song, nhưng tiếng hô của nàng quả thực có tác dụng.

Thiên Ba hồ vốn hơi náo loạn lập tức trở nên yên tĩnh, trật tự nhanh chóng được khôi phục.

“Song Song, sao ngươi lại ở đây?” Vương Mập mạp lớn tiếng hỏi Song Song đang bay về phía mình.

“Ta thay chưởng quầy canh giữ cửa hàng!”

Song Song dừng lại trên đầu Vương Mập mạp đáp.

“Hằng ca ca và Hoan ca ca đã có nhiệm vụ mới, chưởng quầy để chủ nhân ta theo Nhất Hào và Lý Tú Ninh phu nhân học một số thao tác.

Chưởng quầy nói chủ nhân ta từ nhân viên dự bị đã được thăng lên thực tập sinh, đợi có chỉ tiêu, chủ nhân ta sẽ trở thành nhân viên chính thức ngay!”

Song Song vừa dứt lời, những người xung quanh đều ngơ ngác nhìn nàng.

“Chưởng quầy nói, sau này ta cũng sẽ là một phần của cửa hàng. Hằng ca ca và Hoan ca ca đều đã có nhiệm vụ mới, đương nhiên ta phải thay họ canh giữ cửa hàng.”

Song Song lúc này đắc ý vô cùng, không chỉ có thể đường đường chính chính ra ngoài, còn có thể ra lệnh cho người khác, quá sướng luôn.

“Á!!!”

Đạm Đài Tuấn Phong nghe Song Song nói, cả người ngây ngốc.

Đã trở thành thực tập sinh rồi?

Vậy thì còn xa gì nhân viên chính thức nữa?

Nhà họ Đạm Đài của ta, sắp cất cánh rồi.

Hiện tại hắn cũng không cần che giấu nữa, con gái tám tuổi của hắn sắp trở thành nhân viên của cửa hàng.

“Ha ha... tốt lắm, Song Song, cố lên!”

Vương Mập mạp nhanh chóng bình tĩnh trở lại, giơ tay làm động tác cổ vũ với Song Song.

“Vương Mập mạp, đây đây đây là sao?”

Một số người không biết Đạm Đài Dao Sương đứng cạnh Vương Mập mạp lập tức dồn ánh mắt về phía hắn.

Vương Mập mạp không trả lời câu hỏi của mọi người, mà cười hì hì với Đạm Đài Tuấn Phong đứng cạnh.

“Hì hì... lão ca, giờ mời bắt đầu màn trình diễn của ngươi!”

Đạm Đài Tuấn Phong đương nhiên hiểu ý của Vương Mập mạp, cơ hội tốt thế này, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.

“Khụ khụ!”

Đạm Đài Tuấn Phong cố ý ho khan một tiếng, thu hút ánh mắt của mọi người.

“Chào mọi người, ta tên là Đạm Đài Tuấn Phong, ma thú vừa rồi là Lôi Hỏa Thiên Linh Thiền, tên là Song Song.

Là ma sủng của con gái ta Đạm Đài Dao Sương.”

Đạm Đài Tuấn Phong không nhắc tới Đạm Đài Dao Sương ngay từ đầu.

Mà dùng thân phận của Song Song để dẫn dắt nhắc đến Đạm Đài Dao Sương.

“Ngươi... con gái ngươi?”

Mọi người nhìn Đạm Đài Tuấn Phong đầy kinh ngạc.

Tên này ở đâu ra, sao chưa từng nghe nói bao giờ.

Sao con gái hắn lại trở thành nhân viên của cửa hàng, con gái hắn là ai chứ? Sao không có ấn tượng gì nhỉ?

Có thể trở thành nhân viên dự bị của cửa hàng, chắc chắn ai cũng biết, nhưng sao lại không có chút tin tức nào lộ ra ngoài.

“Đúng vậy, con gái ta!” Đạm Đài Tuấn Phong ưỡn ngực, mặt đầy tự hào.

Lúc này, có mấy người nghe thấy cái tên Đạm Đài Dao Sương, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của một cô bé chừng bảy tám tuổi.

“Là cô bé bảy tám tuổi đó?”

Một người nhìn Đạm Đài Tuấn Phong, nghi ngờ hỏi.

Đạm Đài Tuấn Phong lạnh nhạt đáp một chữ: “Đúng!”

Lời vừa dứt, ánh mắt ghen tị ngưỡng mộ của mọi người lập tức đổ dồn về phía Đạm Đài Tuấn Phong.

Rốt cuộc là tên này từ đâu chui ra, sao con gái hắn lại trở thành thực tập sinh của cửa hàng.

Sao lại không có chút tin tức nào, cũng không có dấu hiệu gì.

“Chúc mừng, chúc mừng!”

Có người thật lòng chúc mừng Đạm Đài Tuấn Phong, có người thì cười mà như không cười, giọng điệu đầy chua chát.

Bất kể là ánh mắt gì, bất kể là giọng điệu chúc mừng ra sao, Đạm Đài Tuấn Phong đều không từ chối.

“Ha ha, cảm ơn, cảm ơn, mọi người cùng vui nhé!” Đạm Đài Tuấn Phong cười toe toét vẫy tay với mọi người.

Nghe thấy Song Song và Đạm Đài Tuấn Phong nói chuyện, mấy người Nguỵ Đình Đình xếp hàng trước Đạm Đài Tuấn Phong một chút tỏ ra vô cùng phấn khích.

“Không ngờ, Hằng và Hoan lại có nhiệm vụ mới?”

Hổ Tú Tú lẩm bẩm, thảo nào hôm nay nàng không thấy Hằng và Hoan đi ra từ trong cửa hàng.

“Chúng ta mau đi gặp Dao Sương thôi!” Nguỵ Đình Đình nói rồi không xếp hàng nữa, đi về phía cửa hàng.

Mấy người bọn họ đã quen biết Đạm Đài Dao Sương qua sự giới thiệu của Tiểu Tử và Tiểu Lan.

Mặc dù chênh lệch tuổi tác một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ trở thành bạn tốt.

“Chúc mừng ngươi Dao Sương, đã trở thành thực tập sinh của cửa hàng!”

Mấy người Nguỵ Đình Đình đi vào cửa hàng, thấy Đạm Đài Dao Sương đang đứng trên một cái ghế, vẻ mặt nghiêm túc.

Nhìn thấy Nguỵ Đình Đình và những người khác, nàng mới nở nụ cười.

Nàng cười ngọt ngào nói với Nguỵ Đình Đình và những người khác: “Mấy tỷ tỷ, đợi sau khi cửa hàng đóng cửa, ta sẽ đi tìm các tỷ!”

Đạm Đài Dao Sương rất có trách nhiệm với công việc, tuyệt đối không nói chuyện phiếm hay làm việc riêng trong giờ làm.

Tiểu Lan từ phòng chiếu phim đi ra, vốn dĩ nàng định đến đại điện Võ Đạo Truyền Thừa xem thử.

Trong tay nàng cũng có một tấm lệnh bài Võ Đạo Truyền Thừa, Huyền Phi đã đưa cho nàng một số tiền rất lớn.

Số tiền này, tùy nàng tiêu xài thế nào cũng được, nhất thời cũng không tiêu hết.

Thấy Nguỵ Đình Đình và những người khác, nàng lập tức đi về phía bọn họ, chia sẻ nội dung chiếu trong phòng chiếu phim hôm nay.

“Các ngươi lại đây một chút!”

Dương Phong vẫy tay gọi Tiểu Lan, Nguỵ Đình Đình và mấy người khác đang ríu rít thảo luận nội dung chiếu trong phòng chiếu phim.

“Dương chưởng quầy, chào buổi sáng!”

Nguỵ Đình Đình và những người khác đi tới, đồng loạt chào Dương Phong.

Dương Phong mỉm cười gật đầu, nhìn mấy người hỏi: “Ừm, dạo này các ngươi có việc gì bận không?”

Triệu Nhã Chi lắc đầu: “Thưa Dương chưởng quầy, chúng ta đều không có việc gì!”

Đám người này đều đã lọt vào bảng Thiên Kiêu.

Dù là Thương Lam Thiên Tông hay học viện Võ Đạo đều đã nới lỏng chính sách với bọn họ.

Các ngươi muốn quay về thì quay về, không muốn quay về cũng không sao.

Chỉ cần các ngươi phát huy được thiên phú, cho dù các ngươi muốn làm loạn, ta cũng sẽ giúp các ngươi.

Người có thiên phú thì có đặc quyền.

“Ừm, bây giờ ta cần tuyển thêm hai nhân viên, các ngươi về bàn bạc xem ai muốn làm nhân viên của cửa hàng.”

Dương Phong nhìn hơn chục cô gái, mỉm cười nói.

Vì hệ thống đã nói có thể tăng thêm ba nhân viên một lúc, nên chắc chắn phải tuyển đủ luôn.

Đạm Đài Dao Sương đã chiếm một suất, còn hai suất kia để bọn họ tự bàn bạc vậy.

Như vậy, chưởng quầy như ta cũng không cần đau đầu nữa.

“Á!!!”

Nghe thấy Dương Phong nói vậy, tất cả đều tròn mắt, há hốc miệng.

“Nhưng các ngươi cứ yên tâm, chưởng quầy này sau này vẫn sẽ tiếp tục tuyển nhân viên.

Cũng sẽ tuyển trong số các ngươi, nên các ngươi không cần lo lắng mất cơ hội này thì sẽ không có cơ hội nữa.”

Lời của Dương Phong khiến bọn họ càng thêm kinh ngạc.

Sau này vẫn tiếp tục tuyển nhân viên, cũng sẽ chọn trong số bọn họ, nói như vậy.

Tất cả bọn họ đều có thể trở thành nhân viên của cửa hàng, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.

Hơn chục người này không thể bình tĩnh nổi nữa.

Cuối cùng, người lớn tuổi nhất trong nhóm là Lục Thiến Thiến lên tiếng: “Được rồi Dương chưởng quầy, chúng ta sẽ về bàn bạc ngay!”