Trên bệ truyền tống của cửa hàng, Hổ Mãnh giao chiếc hộp bí ẩn vừa đấu giá được cho Sở Mộng Vân.
Sở Mộng Vân run rẩy nhận lấy, xúc động nói: “Đa tạ thánh chủ!”
“Hà, sao lại khách sáo thế. Thực lực của ngươi tăng lên, cũng chính là thực lực của Thánh địa Huyễn Nguyệt tăng lên mà thôi.” Hổ Mãnh phất tay, ra hiệu không cần bận tâm.
Hắn nhìn chiếc hộp bí ẩn trong tay Sở Mộng Vân, lòng đầy tò mò không biết bên trong sẽ là bảo vật gì.
“Sở phó thánh chủ, mau mở ra xem thử đi!”
Sở Mộng Vân nhìn chiếc hộp, trái tim kích động dần bình tĩnh trở lại. Hộp đã ở trong tay, mọi vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa.
“Thánh chủ, đừng vội.” Sở Mộng Vân nói, rồi lấy từ trong trang bị trữ vật ra một tấm phù.
“Sở phó thánh chủ, sao lại lấy phù ra?”
Hổ Mãnh ngạc nhiên, mấy trưởng lão Thánh địa Huyễn Nguyệt đứng bên cũng đầy vẻ khó hiểu nhìn Sở Mộng Vân.
“Đây gọi là Phù Như Ý, ta lấy được trong bí cảnh Thử Luyện Sơn Lâm.” Sở Mộng Vân giới thiệu.
“Phù Như Ý?”
Hổ Mãnh cùng đám ma thú lần đầu nghe thấy loại phù có tên đơn giản như vậy.
“Thánh chủ, chỉ cần không vượt quá khả năng của Phù Như Ý, mọi điều ước đều có thể thành hiện thực.” Sở Mộng Vân giải thích.
Chính nhờ có tấm phù này, nàng mới tự tin như vậy. Chỉ cần có một chiếc hộp bí ẩn, nàng có thể lấy được bảo vật mình mong muốn.
“Thật là... trên đời này còn có loại bảo vật như vậy sao.” Hổ Mãnh và đám ma thú chăm chú nhìn tấm Phù Như Ý trong tay Sở Mộng Vân, đầy vẻ không thể tin nổi.
Dương Phong vẫn luôn chú ý đến bọn họ, lúc này cũng ngẩn ra.
“Hệ thống, trong bí cảnh Thử Luyện Sơn Lâm thật sự có loại phù nghịch thiên này sao?”
Hệ thống: “Mọi thứ đều có thể.”
Dương Phong lại càng kính nể hệ thống, đến cả bảo vật nghịch thiên như vậy cũng có thể đưa ra.
Hệ thống như biết được ý nghĩ của Dương Phong, liền lên tiếng: “Chủ nhân yên tâm, mỗi năm chỉ xuất hiện năm tấm Phù Như Ý, và mỗi tấm chỉ có hiệu lực trong mười ngày!”
Dương Phong nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sở phó thánh chủ, mau thử xem Phù Như Ý lợi hại thế nào đi.” Hổ Mãnh nóng lòng nói.
“Được!”
Sở Mộng Vân gật đầu, rồi nhắm mắt lại, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy tấm phù, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Chỉ thấy tấm Phù Như Ý dần hóa thành những đốm sáng nhỏ, tan biến trong không trung.
“Sở phó thánh chủ, ngươi muốn mở ra bảo vật gì?” Hổ Mãnh tò mò hỏi.
“Trọn bộ tu tiên.” Sở Mộng Vân kiên định đáp.
Nàng đặt tay lên nắp hộp, bàn tay hơi run rẩy. Hổ Mãnh và đám ma thú nín thở nhìn theo, ánh mắt không rời chiếc hộp.
Sở Mộng Vân từ từ mở nắp hộp, nhìn chằm chằm vào bên trong, rồi hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ mừng rỡ: “Đúng là trọn bộ tu tiên!”
Nàng cẩn thận lấy ra một chiếc hộp nhỏ hơn, trên đó khắc bốn chữ vàng lấp lánh: “Tu tiên trọn bộ”.
Mấy trưởng lão Thánh địa Huyễn Nguyệt thấy vậy cũng kích động hẳn lên, đồng loạt chúc mừng: “Chúc mừng Sở phó thánh chủ được như ý nguyện!”
Hổ Mãnh cười lớn: “Ha ha ha... Thánh địa Huyễn Nguyệt lại có thêm một cường giả! Thế lực đứng đầu đại lục, không ai ngoài chúng ta!”
Dương Phong nhìn theo bọn họ rời đi, xoa cằm lẩm bẩm: “Hệ thống, nếu ta có được Phù Như Ý, rồi ước thành tiên, liệu có thành công không?”
Hệ thống không trả lời, chỉ phát ra một tiếng cười khinh miệt.
Dương Phong nghe vậy mà có chút buồn bực, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa. Hắn để thần thức tiến vào hệ thống, xem phần thưởng nhiệm vụ của mình.
“Địa Linh Thiên Nhãn: Vật phẩm độc quyền của chủ tiệm, có thể nhìn thấu mọi hư ảo, thấy được quá khứ, hiện tại và tương lai của sự vật.”
Dương Phong nhìn thấy phần thưởng mà mình nhận được thì sửng sốt. Đây là bảo vật còn lợi hại hơn cả Thông Thiên Linh Nhãn của hắn!
“Quá tuyệt vời, hệ thống lần này thật sự quá hào phóng!” Dương Phong giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Hệ thống nhân cơ hội nói: “Hy vọng sau này chủ nhân không suy đoán ác ý về hệ thống nữa. Hệ thống luôn vì lợi ích của chủ nhân, chỉ cần làm theo hướng dẫn, chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích hơn nữa.”
Dương Phong cười thầm, hệ thống này cũng biết vẽ bánh ngon ghê, nhưng hắn đâu dễ bị dụ như vậy!