TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 1229: Ngươi muốn bồi thường thế nào?

“Ha ha... Ngươi không cần biết ta là ai. Ngươi cũng không phải là ma thú của Phàm Huyền Hoang giới đúng không?”

Dương Phong vẻ mặt thản nhiên, nói rồi đem âm thanh quanh mình ngăn cách ra.

Ngoại trừ bọn hắn, người và ma thú ở xa căn bản không nghe thấy bọn hắn nói gì.

Có một số việc, không nên tuyên truyền ra ngoài.

Biết càng nhiều, càng phiền não.

“Ta là thiên thú của Thần Vực, đừng đem ta so sánh với những con kiến hôi này!”

Cô Thiên Lang lúc này đột nhiên đem kinh sợ đè xuống, vẻ mặt cao ngạo.

“Thần Vực?”

“Hóa ra ngươi đến từ Thần Vực!”

Dương Phong vừa nghe, tên gia hỏa này cư nhiên đến từ Thần Vực.

Mặc dù hắn cũng không biết Thần Vực ở đâu, nhưng khẳng định là cao hơn Thánh Giới một bậc.

Tiểu Bạch bọn hắn nghe xong, cũng không có quá nhiều dao động.

Mà Thương Dương và Mộc Du thì khác, bọn hắn đã từng nghi ngờ trên Thánh Giới tuyệt đối còn có không gian khác.

Không nghĩ tới không gian này cư nhiên thật sự tồn tại.

Thần Vực!

Chẳng lẽ Thần Vực này, chính là nơi ở của cường giả trên cấp Chí Tôn sao?

Lúc này trong lòng hai người, đã dấy lên sóng to gió lớn.

Dương Phong cẩn thận quan sát Cô Thiên Lang, phát hiện ngoại trừ tu vi cường đại, những cái khác cũng không có gì đặc biệt.

Với tu vi Chí Tôn đỉnh phong của hắn, hẳn là ở Thần Vực thuộc loại phế vật nhất, thuộc về đá lót đường đi?

“Ánh mắt của ngươi là có ý gì?” Cô Thiên Lang nhìn ánh mắt không thân thiện của Dương Phong, trong lòng run sợ.

Mặc dù hiện tại có thể khẳng định, thiếu niên này cũng không đến từ Thần Vực.

Nhưng đối phương có thể nhìn thấu mình, thực lực tuyệt đối không thể xem nhẹ.

“Với thực lực của ngươi, có phải là phế vật nhất ở Thần Vực không?”

Dương Phong có nghi vấn liền trực tiếp hỏi ra, hắn cũng không quan tâm ngươi trong lòng có tiếp thu được hay không.

Cho dù không tiếp thu được, ngươi cũng phải nhịn cho bản chưởng quỹ.

Thế nhưng, Cô Thiên Lang nghe Dương Phong nói như vậy, cũng không nổi giận, càng không phẫn nộ.

Mà là mắt đỏ lên, vẻ mặt bi thương, “Ta... Ai... Nói ra đều rơi lệ!”

Nói xong, hai hàng nước mắt, từ trong hốc mắt chảy xuống.

Dương Phong cùng những người khác đều ngây ngẩn cả người, cái quỷ gì vậy, đang yên đang lành, sao lại khóc rồi.

Ta cũng không nói gì, sao ngươi lại rơi nước mắt?

“Ngọa tào, sao ngươi lại khóc?”

Nhìn Cô Thiên Lang nước mắt nước mũi tèm lem, Dương Phong có chút không biết làm sao.

Nếu ngươi ngang ngược một chút, không nói lý một chút, Dương Phong còn biết làm thế nào.

Được rồi, ngươi vừa khóc, trái lại làm cho mọi người không biết làm sao.

“Hu hu... Ta thật sự quá thảm!”

Cô Thiên Lang vừa khóc vừa đem sự tích bi thảm của hắn nói ra.

Cô Thiên Lang vừa mới thành niên, đã bị trong tộc phái ra ngoài Thần Vực các nơi lịch luyện.

Khi đó thực lực của hắn, cũng không phải Chí Tôn đỉnh phong, theo lời hắn nói, khi đó hắn là Thái Hoang cảnh, cao hơn Chí Tôn ba cấp.

Nhưng hắn hăm hở đi ra khỏi gia tộc, lại gặp biến cố.

Hắn gặp phải một trận chiến.

Những người chiến đấu kia, tùy tiện một ánh mắt đều có thể giết chết hắn.

Vì vậy, hắn bi thảm bị cuốn vào.

Bị một khối đá màu đỏ bay tới đập trúng, vừa vặn lúc này trong hư không hắn bay ngược, bị một siêu cấp cường giả, xé ra một khe hở không gian.

Mà Cô Thiên Lang cứ như vậy bi thảm, bị khối đá kia đánh vào trong khe hở không gian.

Có lẽ vận khí của hắn nghịch thiên, ở trong khe hở không gian chỉ bị một chút vết thương nhẹ.

Vết sẹo trên mặt hắn, cũng chính là lúc đó lưu lại.

Ở trong khe hở không gian mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, hắn liền bị khe hở không gian kia vứt bỏ.

Trùng hợp là hắn vượt qua không gian Thánh Giới, trực tiếp đến Phàm Huyền Hoang giới.

Cô Thiên Lang ở trong khe hở không gian, một khắc cũng không dám thả lỏng, tinh thần căng thẳng, đôi mắt kia cũng không khép lại.

Hơn nữa, hắn phát hiện cảnh giới của mình cũng lùi về đến Chí Thánh, điều này làm cho hắn cực kỳ buồn bực.

Dù sao, khi vừa mới sinh ra, chính là cảnh giới này.

Lấy ra khối đá màu đỏ nhỏ đánh bay hắn, Cô Thiên Lang mắng chửi một hồi, liền thuận tay ném đi.

Sau đó tìm một tinh cầu không người bắt đầu ngủ bù, hắn muốn bù lại giấc ngủ ở trong khe hở không gian.

Cứ như vậy Cô Thiên Lang không tim không phổi bắt đầu ngủ say.

Khối đá nhỏ màu đỏ bị hắn thuận tay ném đi, bay đến Huy Hoàng đại lục.

Cũng chính là khối Thần Vực chi thạch trong tay Dương Phong.

Nghe xong, Dương Phong rất tán thành Cô Thiên Lang nói mình rất thảm.

“Không sai, quả thật rất thảm, tai bay vạ gió này!”

Nhìn Cô Thiên Lang nước mắt nước mũi tèm lem, thậm chí có chút đồng tình.

Cô Thiên Lang lau sạch nước mắt, vỗ vỗ ngực mình.

“Hơn nữa, từ khi ta đến nơi rách nát này, cũng chưa từng tổn thương đến một sinh mệnh nhỏ nào.

Ta Cô Thiên Lang là một người cực kỳ yêu thích hòa bình, hơn nữa tộc Thiên Lang của ta, là một chủng tộc không thích huyết tinh tàn sát.”

Cô Thiên Lang đặc biệt chỉ rõ, đến hiện tại hắn cũng không có tổn thương đến bất kỳ một sinh mệnh nhỏ nào của Phàm Huyền Hoang giới.

Cũng tỏ rõ chủng tộc của mình, là một chủng tộc không thích giết chóc.

Cô Thiên Lang chính hắn cũng không biết vì sao phải nói những điều này, dù sao trong lòng có một âm thanh nói cho mình phải nói như vậy, hắn cũng nói như vậy.

Nhìn bộ dạng này của Cô Thiên Lang, Dương Phong rất tin tưởng.

Hắn dùng Địa Linh Thiên Nhãn tra xét cuộc đời của Cô Thiên Lang, cũng không có bất kỳ khác biệt nào với những gì hắn nói.

Mặc dù ngươi chưa từng tổn thương đến bất kỳ một sinh mệnh nhỏ nào, nhưng, nhiệm vụ của bản chưởng quỹ là thu phục ngươi.

Cho nên...

Sự tình này chỉ vừa mới bắt đầu!

“Nhưng vừa rồi ngươi đã ăn Minh Nguyệt, không có Minh Nguyệt, buổi tối chúng ta phải làm sao chiếu sáng?”

Dương Phong như cười như không nhìn Cô Thiên Lang, chuyện này bất kể thế nào cũng phải cho một lời giải thích.

Chính mình cũng có thể thông qua chuyện này, đạt được mục đích thu phục Cô Thiên Lang một cách hòa bình.

Nếu như tên gia hỏa này không biết điều, ha ha... Vậy thì để cho hắn biết, sự hiểm ác của nhân gian.

Cô Thiên Lang đem ủy khuất trong lòng nói ra, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Hiện tại nghe thấy hành vi của mình, mang đến cho người khác một chút quấy nhiễu, lộ ra một nụ cười ngại ngùng.

“Thực sự xin lỗi, ta vừa tỉnh dậy thực sự quá đói, liền ăn ngôi sao phát sáng kia.”

Trong mắt hắn ăn một ngôi sao cũng không có gì ghê gớm, hơn nữa, bản Thiên Lang chính là ăn, các ngươi có thể làm gì?

Dương Phong cũng nhìn ra được dưới vẻ mặt ngại ngùng của Cô Thiên Lang, là bộ dạng không sao cả.

Bản chưởng quỹ muốn chính là bộ dạng không sao cả của ngươi, lát nữa động thủ, chính mình sẽ không nương tay.

“Nói đi, ngươi muốn bồi thường thế nào?”

Dương Phong mặt mày hớn hở, hắn đã nhìn thấy chuyện bi thảm của Cô Thiên Lang sắp xảy ra.

“Ngươi muốn ta bồi thường thế nào?” Cô Thiên Lang vẻ mặt không sao cả.

Nói xong, Cô Thiên Lang đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Lúc này hắn phát hiện linh khí nơi này, là thứ mà hắn chưa từng gặp qua.

Mặc dù không tính là cao cấp, nhưng khiến mình cực kỳ thoải mái.

Tiểu Bạch bọn hắn nhìn bộ dạng không sao cả của Cô Thiên Lang, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt càng thêm rực rỡ.

Bọn hắn biết, tên gia hỏa này tiếp theo sẽ biết cái gì là thảm kịch nhân gian!