TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 1241: Hai Lễ Hội Hợp Nhất

Thánh địa Chú Linh.

“Haha... Đồng Minh, Thiên Minh, và đế quốc Hạo Nguyệt lấy gì để cạnh tranh với Đoạn Minh chúng ta?”

“Chúng ta đã nhẫn nhịn hơn nửa tháng chỉ chờ đến buổi đấu giá này. Ba ngày nữa, Đoạn Minh sẽ khiến tất cả các liên minh khác phải kinh ngạc!”

“Ha ha ha...”

Vài thành viên của Đoạn Minh cười lớn. Lần trước, Thiên Nguyệt đại lục và Hạo Nguyệt đại lục đã chiếm hết ánh hào quang. Lần đấu giá này, sẽ là lúc cường giả của Cấm Đoạn đại lục lên ngôi.

“Chúng ta cũng không nên quá kiêu ngạo. Dù sao, ba liên minh kia cũng rất mạnh. Mặc dù không thể mua hết mọi thứ, nhưng chúng ta phải có được ít nhất một nửa trong số chín món đồ được đấu giá bằng linh thạch hạ phẩm! Tất nhiên, chỉ khi những món đó thực sự có ích cho chúng ta.”

Là minh chủ của Đoạn Minh, Diệp Hoa Đình vẫn rất lý trí.

Không phải món nào cũng đáng để mua. Nếu món đồ đó không có ích cho Đoạn Minh hoặc các thế lực trong Đoạn Minh, họ sẽ không tham gia đấu giá. Thà để linh thạch hoặc kim tệ mua thứ khác, hoặc chờ đến lần đấu giá sau.

Gần đây, Đoạn Minh đã tìm thấy vài mỏ linh thạch và một mạch khoáng linh thạch. Họ đang gấp rút khai thác và không tiết lộ ra ngoài, một phần để chuẩn bị cho buổi đấu giá này, phần khác để nhắm đến những món hàng đang được bày bán trong cửa hàng.

Nếu bây giờ họ công khai, các thế lực của Thiên Thần đại lục chắc chắn sẽ gom linh thạch để giữ những món đồ đó lại. Họ sẽ không để Cấm Đoạn đại lục dễ dàng mang đi những bảo vật quý giá như vậy.

Nhưng nếu không ai biết sức mua của đối phương, mỗi thế lực sẽ tự mình tranh giành, không ai muốn chia sẻ. Đó chính là lý do Đoạn Minh giữ bí mật về mỏ linh thạch và mạch khoáng linh thạch cho đến khi cần thiết.

...

Tầng hai cửa hàng.

Sân sau đại điện.

Dương Phong nằm trên ghế xích đu, nhắm mắt như đang suy tư điều gì.

Đột nhiên, hắn mở mắt, một tia kim quang lóe lên trong đôi mắt.

“Hệ thống, tháng sau là tháng bảy, có hai lễ hội trong tháng này. Ngươi có ý tưởng gì không?”

Tháng bảy có Thất Tịch và Trung Nguyên, cách nhau chỉ bảy ngày. Với tính cách của hệ thống, chắc chắn sẽ có sự kiện cho hai lễ hội này.

“Thất Tịch và Trung Nguyên sẽ được tổ chức cùng nhau!”

Hệ thống trả lời không ngoài dự đoán của Dương Phong. Tuy nhiên, việc hợp nhất hai lễ hội lại là điều hắn không ngờ tới.

“Đã là lễ hội hợp nhất, cửa hàng có được hưởng phúc lợi gì không?” Dương Phong hỏi thẳng vào vấn đề.

Hắn đang nhắm đến phúc lợi lễ hội. Lần trước, gói quà Tết Đoan Ngọ khiến hắn rất hài lòng, nên lần này hắn cũng không muốn bỏ qua.

Tuy nhiên, sau vài phút, hệ thống vẫn im lặng, khiến Dương Phong có chút bực bội.

“Ngươi không trả lời, ta coi như ngươi đồng ý có phúc lợi cho cửa hàng.”

“Không có!”

Hệ thống đành phải lên tiếng. Chủ nhân này thật quá quắt, lễ hội nào cũng muốn có phúc lợi.

“Đã là lễ hội hợp nhất, không có phúc lợi sao được?” Dương Phong tiếp tục lý luận.

“Thật sự là không có!” Hệ thống bất lực đáp.

Dương Phong thấy hệ thống cứng rắn, mặt liền sa sầm xuống.

“Chẳng lẽ lời của ta không có trọng lượng nữa sao?”

Hệ thống giả vờ khó xử: “Thôi được, phúc lợi thì không có, nhưng các thành viên trong cửa hàng có thể tham gia lễ hội lần này.”

Dương Phong hài lòng: “Được rồi, coi như lần này ngươi biết điều.”

Hệ thống thầm nghĩ: “Ngươi tưởng ta dễ dàng nhượng bộ vậy sao? Chờ xem ta sẽ làm gì ngươi!”

...

Ngày hôm sau, trời nắng đẹp.

Dương Phong không ở trong cửa hàng mà nằm dưới gốc cây liễu lớn, ngắm nhìn những đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ không xa.

Phong Diệu cầm một bình sứ tiến đến: “Dương chưởng quầy, ta mang mật ong Huyền Ngọc đến cho ngươi!”

Dương Phong gật đầu: “Được, ngươi mang vào cho Số Một đi!”