“Thiên Nhãn... Khai!!!”
Ưng Thiên Khí quát lớn, trán hắn phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Một con mắt đang nhắm xuất hiện trên trán hắn.
Con mắt dọc ấy từ từ mở ra.
Hai đệ tử Thiên Tà Môn nhìn thấy con mắt mở ra trên trán Ưng Thiên Khí, toàn thân cứng đờ như bị một nỗi kinh hoàng ghim chặt, không thể cử động.
Lúc này, từ Thiên Nhãn chiếu ra hai luồng ánh sáng.
Hai luồng sáng ấy chiếu thẳng vào hai đệ tử Thiên Tà Môn.
“Á!!!”
“Không!!”
Sau tiếng thét thảm thiết, hai đệ tử Thiên Tà Môn hóa thành hư vô.
Giải quyết xong hai đệ tử Thiên Tà Môn này, Ưng Thiên Khí nhìn về phía thông đạo.
“Xem ra Thánh Giới có kẻ không ngoan ngoãn rồi!”
Không biết là thế lực nào ở Thánh Giới mà dám phái người xuống đây phô trương.
Chẳng lẽ chúng không biết Cuồng Tiêu Hoang Giới có ta bảo hộ sao?
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão nhìn thấy hai tuần sứ biến mất, trên mặt lộ vẻ thất vọng.
Đối thủ của hai tuần sứ này vốn là họ.
Họ cũng có thể thêm vào thành tích của mình rằng, ở cảnh giới Siêu Thần, họ đã có thể giết được Thiên Nhân.
Chỉ vì nói thêm vài câu, Ưng Thiên Khí đã cướp mất đối thủ của họ.
Hai trưởng lão lúc này vô cùng bực bội.
Nghe Ưng Thiên Khí nói vậy, đôi mắt họ lại ánh lên vẻ mong chờ.
“Ha ha, hy vọng chúng còn phái thêm vài tên như vậy xuống.” Đại trưởng lão mong chờ nói.
“Đúng vậy, chỉ cần chúng dám đến, chúng ta sẽ dám giết!” Nhị trưởng lão cũng không chịu thua kém.
Nếu có lần sau, họ sẽ không nói nhiều nữa.
Chỉ cần đối phương lộ vẻ không tốt, họ sẽ ra tay tiêu diệt ngay.
...
Thiên Ba Hồ.
Tầng hai cửa hàng Duyên Lai Duyên Khứ.
Dương Phong nằm trên ghế dựa, thong thả ngân nga tiểu khúc.
Đột nhiên, hắn mở bừng mắt.
Hắn chợt nhớ ra đã lâu rồi mình chưa ghé thăm một nơi.
“Không biết giờ không gian tinh tú ra sao rồi!”
Đã lâu Dương Phong không vào xem không gian tinh tú cá nhân của mình.
Không biết giờ nó thế nào.
Liệu đã có sinh mệnh xuất hiện chưa.
Khi Dương Phong bước vào không gian tinh tú, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
“Trời, khá thật đấy, đã xuất hiện nhiều tinh hệ như vậy rồi!”
Không gian tinh tú vốn chỉ có một tinh hệ, giờ đã có đến vài trăm.
Không ngờ lâu rồi mình không vào, mà bên trong lại thay đổi lớn đến thế.
Vài trăm tinh hệ này, không biết bên trong có bao nhiêu tinh cầu.
Không biết những tinh cầu này có sinh mệnh chưa.
Dương Phong nóng lòng kiểm tra.
Thần thức quét qua.
Giây tiếp theo, Dương Phong lộ vẻ thất vọng.
Trong vài trăm tinh hệ này, không có tinh cầu nào có sinh mệnh.
Thất vọng trên mặt Dương Phong chỉ lóe lên rồi biến mất.
Hắn muốn đến những tinh cầu đó xem chúng ra sao.
“Hệ thống, nếu ta đến những tinh cầu đó xem, có gây tổn hại gì cho chúng không?”
Trước khi đi, Dương Phong phải hỏi xem mình có thể xuất hiện trên những tinh cầu đó không.
Dù sao hắn cũng là người nắm giữ không gian tinh tú này.
Hắn sợ những tinh cầu đó không chịu nổi thân thể mình, từ đó gây ra tổn hại lớn cho chúng.
“Yên tâm, nếu chỉ xem thôi thì sẽ không gây tổn hại gì.”
Lời của hệ thống khiến Dương Phong thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không gây tổn hại gì là được.
Dương Phong nhìn một tinh cầu có núi có nước, trong lòng khẽ động.
Hắn đã đứng trên tinh cầu đó.
Khi hắn đặt chân lên mặt đất của tinh cầu này, mọi thông tin về nó đều hiện lên trong đầu hắn.
Tinh cầu này có kích thước tương đương với Địa Cầu, đại lục nhiều hơn Địa Cầu rất nhiều.
Chỉ là hiện tại tinh cầu này vẫn còn hoang vu, chưa có chút thảm thực vật nào.
Trong các hồ, sông và biển cũng không có sinh mệnh.
Thậm chí cả vi sinh vật cũng không.
Dương Phong nhìn quanh, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Hắn nhìn một ngọn núi nhỏ trước mặt, trong đầu thoáng qua ý nghĩ muốn nó cao hơn.
Ngay sau đó, ngọn núi nhỏ này đột ngột vươn cao.
Từ vài trăm mét, biến thành vài ngàn mét.
Và còn tiếp tục tăng lên.
Cho đến khi trong đầu Dương Phong xuất hiện ý nghĩ dừng lại.
Ngọn núi này mới ngừng cao lên.
“Đệch... Đây chính là năng lực của Thần Sáng Thế sao?”
Có ý nghĩ này, Dương Phong lập tức nảy ra ý đồ.
Nếu trong đầu mình nghĩ rằng nơi này đầy cây cối, tràn ngập sinh mệnh.
Thì liệu thế giới này có mọc cây và có sinh mệnh không?
Nghĩ là làm!
Trong đầu Dương Phong xuất hiện ý nghĩ về một thế giới xanh tươi, đầy ắp cây cối.
Tuy nhiên...
Dương Phong đã nghĩ quá nhiều.
Thế giới này vẫn chẳng thay đổi gì!
Thử vài lần, hắn chỉ có thể thay đổi diện mạo của thế giới này.
Còn lại, dù hắn có nghĩ nát óc cũng vô ích.
Dương Phong tức giận thay đổi diện mạo của thế giới này thành tương tự Địa Cầu.
Cũng tạo ra bảy châu lục và năm đại dương.
Xem xem thế giới này có xuất hiện lịch sử phát triển giống Địa Cầu không.
“Hệ thống, ngươi nói bao lâu nữa mới có sinh mệnh?”
Dương Phong có chút nôn nóng.
Sau khi tự mình thử nghiệm khả năng của mình trong không gian tinh tú, hắn muốn nhanh chóng lấp đầy nơi này bằng sinh mệnh.
Như vậy hắn có thể xem thử, mình có năng lực gì đối với những sinh linh có sinh mệnh.
“Hệ thống cũng không biết, nếu ký chủ chăm chỉ làm nhiệm vụ, có thể mua tăng tốc diễn hóa trong hệ thống.
Như vậy, thời gian diễn hóa ra sinh mệnh sẽ được rút ngắn rất nhiều!”
Câu trả lời của hệ thống khiến Dương Phong hơi thất vọng.
Lại là cái điệp khúc này, nói đi nói lại vẫn là bảo mình đi làm nhiệm vụ.
Đột nhiên một ý nghĩ khác lại lóe lên trong đầu Dương Phong.
Hiện tại thế giới này chưa thể sinh ra sinh linh, vậy chẳng phải mình có thể đưa sinh linh từ bên ngoài vào sao?
Thiên tài!
Bản chưởng quầy tuyệt đối là thiên tài, ngay cả ý tưởng tuyệt vời như vậy cũng có thể nghĩ ra.
Dương Phong bắt đầu phổng mũi.
Tuy nhiên trước khi làm, Dương Phong vẫn hỏi hệ thống một chút.
Hắn muốn khoe với hệ thống về ý tưởng tuyệt diệu của mình.
“Bản chưởng quầy có thể đưa sinh linh từ không gian khác vào không gian này không?”
Dương Phong vui mừng chờ đợi hệ thống khen ngợi.
“Có thể!” Giọng hệ thống vang lên nhạt nhẽo.
Nghe vậy, khóe miệng Dương Phong không khỏi nhếch lên.
“Tuy nhiên...”
Tuy nhiên, hai chữ tiếp theo của hệ thống khiến nụ cười của Dương Phong đông cứng trên mặt.
Hai chữ “tuy nhiên” xuất hiện vào lúc này tuyệt đối không đơn giản.
“Tuy nhiên cái gì?”
Dương Phong đột nhiên có dự cảm không lành.
“Cũng không có gì, chỉ là bị không gian tinh tú này bài xích, trở thành dưỡng chất nuôi dưỡng không gian mà thôi.”
Lời này của hệ thống khiến lòng Dương Phong lạnh buốt.