TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 1567: Khai Mở Bí Cảnh Luyện Ngục Thử Luyện

Hệ thống lười vạch trần Dương Phong. Lúc này, trong lòng hệ thống cũng chẳng bình tĩnh nổi.

“Sao có thể... không thể nào... đây là khí tức của Thiên Địa Chi Kiếp!”

Hệ thống ở sâu trong thần hồn của Dương Phong, khoanh tay đi đi lại lại, nét mặt như vừa thấy quỷ, liên tục lắc đầu không dám tin.

Đi hết vòng này đến vòng khác, hệ thống dừng lại, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.

“Chẳng lẽ không gian vũ trụ này cũng phải trải qua Thiên Địa Chi Kiếp?”

Nghĩ đến đây, hệ thống lắc đầu ngay.

“Không được! Tuyệt đối không thể để không gian vũ trụ này trải qua Thiên Địa Chi Kiếp, nếu không, mọi kế hoạch của ta đều đổ bể!”

Hệ thống siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định vô cùng.

Nó nhắm mắt lại, suy nghĩ cách ngăn cản không gian vũ trụ này đối mặt với Thiên Địa Chi Kiếp. Ít nhất, phải trì hoãn được kiếp nạn đến khi kế hoạch của nó hoàn thành.

Dương Phong sau khi bình ổn cảm xúc, lại xuất hiện ở tầng một cửa hàng.

Lúc này, mọi người cũng đã hồi phục sau dị tượng vừa rồi, xem đó như chuyện để bàn tán.

Thánh Thiên, Tiểu Bạch, Huyền Phi, Thụy Lân, Nhất Hiệu năm người nói chuyện rôm rả.

Dương Hồi, Huyền Phương, Hồng Vân và những nữ nhân khác thì nhẹ nhàng trò chuyện, trao đổi tâm sự.

Dương Phong ngồi trong quầy, nhìn mọi người lần lượt rời khỏi cửa hàng. Còn hơn nửa giờ nữa mới hết giờ kinh doanh, nhưng một số người hiểu chuyện đã bắt đầu ra về.

Hắn bảo Nhất Hiệu và những người khác chuẩn bị nguyên liệu nướng. Hiếm khi đông đủ thế này, tối nay sẽ ăn uống thật đã.

Người đông nên làm việc rất nhanh, khi cửa hàng đóng cửa, một đống nguyên liệu nướng đã sẵn sàng.

Mọi người ăn uống, trò chuyện, hồi tưởng quá khứ, mơ về tương lai, cứ thế nói cười đến tận sáng.

Dương Phong để họ tiếp tục vui vẻ, còn mình trở lại cửa hàng.

Về phòng, hắn lập tức hỏi hệ thống xem có phát hiện gì không.

Hệ thống tất nhiên không hé lộ chuyện về Thiên Địa Chi Kiếp, bịa đại một lý do để đánh lừa hắn.

Dương Phong chẳng mảy may nghi ngờ, tin tưởng lời hệ thống nói và kiên nhẫn chờ kết quả điều tra.

Ngủ một giấc ngon lành, Dương Phong tỉnh dậy nhìn đồng hồ. Đã đến lúc hoàng hôn buông xuống, trời sắp tối.

Hắn ra khỏi cửa hàng, đến nơi đặt Bí Cảnh Luyện Ngục Thử Luyện.

“Hệ thống, đặt Bí Cảnh Luyện Ngục Thử Luyện ở đây.”

Dương Phong chỉ về phía trước và ra lệnh cho hệ thống.

Vừa dứt lời, phía trước hắn bắt đầu biến đổi.

Không gian hơi vặn vẹo, một cánh cổng hình bầu dục phát ra ánh sáng xanh lam hiện ra.

Bên cạnh cánh cổng là một bia đá cao hơn một mét, trên khắc sáu chữ đỏ tươi: “Bí Cảnh Luyện Ngục Thử Luyện”.

Cánh cổng dẫn vào bí cảnh rộng một trượng, cao hai trượng, đủ cho các võ giả nhanh chóng đi qua.

Các phòng chức năng và bí cảnh ngoài cửa hàng đều không cần lấy số, chỉ cần xếp hàng lần lượt là vào được.

Võ giả đủ điều kiện tham gia Luyện Ngục Thử Luyện có thể trực tiếp bước qua cánh cổng này. Thẻ hội viên sẽ tự động trừ phí khi vào bí cảnh.

Tất nhiên, nếu trong thẻ có ít hơn 1000 kim tệ thì không thể vào được.

Ánh sáng xanh lam từ cánh cổng nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người trong phạm vi cửa hàng, họ lần lượt kéo đến.

Thấy sáu chữ đỏ tươi trên bia đá, ai nấy đều hiểu đây chính là Bí Cảnh Luyện Ngục Thử Luyện.

Dương Phong không để ý đến đám đông, bước thẳng vào cánh cổng và tiến vào bí cảnh.

Một số người định bắt chước hắn, nhưng khi đến gần cánh cổng, họ bị một bức tường vô hình chặn lại.

Trừ thành viên cửa hàng, ngoài giờ kinh doanh, không ai khác được phép vào.

Dương Phong bước qua cánh cổng và thấy mình đang đứng trên một hòn đảo lơ lửng – điểm xuất phát của Luyện Ngục Thử Luyện.

Chỉ cần bay ra khỏi hòn đảo này là tiến vào Luyện Ngục Thử Luyện thực sự.

Không chần chừ, Dương Phong lao thẳng xuống dưới.

Phía dưới hòn đảo lơ lửng được bao phủ bởi những đám mây trắng dày đặc, che khuất cả tầm nhìn và thần thức.

Dương Phong bay xuống khoảng trăm mét trong lớp mây thì cảm giác như vừa xuyên qua một bức màn, khung cảnh trước mắt đột ngột thay đổi.

Không còn là màu trắng xóa nữa, mà là một vùng đất hoang vu đầy mùi tử khí.

Trước mặt hắn là một vùng Gobi đen tối trải dài vô tận, toát lên vẻ âm u đáng sợ.

Trên mảnh đất hoang vu này, vô số bộ xương người nằm la liệt. Những bộ xương ấy không chỉ tỏa ra hơi lạnh mà còn quấn quanh những sợi sương đen mỏng manh.

Xa xa, có một quần thể kiến trúc cổ xưa sừng sững. Trên nóc của những tòa nhà ấy, một cột trụ đen như mực vươn cao tận trời, như một cây cột chống trời khổng lồ, tỏa ra áp lực vô hình khiến người ta nghẹt thở.

Dương Phong hạ xuống trước quần thể kiến trúc cổ kính.

Vừa định bước vào, bỗng âm thanh “sột soạt” vang lên tứ phía.

Chỉ thấy từng bộ xương khô từ dưới đất chầm chậm đứng dậy.

Có xương người, có xương ma thú, thậm chí cả những bộ xương nửa người nửa thú.

Thực lực của đám xương khô này không mạnh lắm, chỉ tầm Võ Đế cảnh.

Dương Phong chỉ cần liếc mắt là chúng tan thành tro bụi.

Nhưng không cảm nhận được sát ý từ chúng, hắn cũng chẳng ra tay.

Chẳng mấy chốc, quanh Dương Phong đã tụ tập một đám xương khô dày đặc.

“Lộc cộc! Lộc cộc!”

Từ trong kiến trúc cổ xưa, tiếng vó ngựa đều đặn vang lên.

Dưới ánh mắt của Dương Phong, từng con ngựa ma phát ra ánh sáng xanh chầm chậm tiến ra.

Toàn thân chúng đen nhánh, đầu có sừng nhọn hoắt, mắt phát ra ánh đỏ như máu, khí tức toát ra đầy uy hiếp.

Mỗi bước chân của chúng khiến mặt đất rung chuyển, âm thanh như sấm rền vang dội.

Đám ngựa ma này đều ở cảnh giới Thánh Thú, thực lực vô cùng cường hãn.

Trên lưng chúng là những chiến binh mặc giáp đen, mặt nạ lạnh lùng che kín, tay cầm trường thương và đại đao, khí thế nghiêm trang lạnh lẽo.

Cuối cùng, một thủ lĩnh cưỡi kỳ lân đen rực lửa, ở cảnh giới Võ Thần, tiến lên trước Dương Phong.

Vị thủ lĩnh này xuống ngựa, cúi đầu hành lễ, giọng trầm trầm vang lên:

“Bái kiến chưởng quầy!”

Các chiến binh khác cũng theo gương, xuống ngựa hành lễ:

“Bái kiến chưởng quầy!”

Đám xương khô xung quanh, miệng há ra khép lại phát ra âm thanh “răng rắc”, cũng quỳ rạp xuống hành lễ với Dương Phong.