Theo tiếng quát, một trung niên vóc dáng thấp bé bước ra khỏi đám thị vệ. Hắn chính là Đổng Phúc, tu vi Vũ Vương. Trang phục của hắn giống hệt đám thị vệ, đều là y phục của Tử Đan Huyền Tông.
Ngay khi Đổng Phúc bước vào trong, từ chiếc xe ngựa sang trọng có một thanh niên bước xuống. Khuôn mặt thanh tú nhưng đôi mắt đầy vẻ âm hiểm khiến người khác nhìn vào không mấy thiện cảm.
Vừa thấy thanh niên này xuống xe, đám thị vệ lập tức chia thành hai hàng, cúi nửa người đầy cung kính.
Thanh niên này mặc một bộ trường sam màu xanh, trên ngực có thêu hai chữ “Tử Đan” bằng chỉ vàng tinh xảo, chứng tỏ địa vị của hắn trong tông môn không hề thấp.
Hắn tên là Dương Văn Lễ, cháu trai của Dương Nghĩa Chí - tông chủ Tử Đan Huyền Tông. Trên đường về tông môn có đi ngang qua đây, nên hắn dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Dương Văn Lễ coi sự cung kính của đám thị vệ như không thấy, ngẩng cao đầu bước vào trong, ánh mắt đầy vẻ ngạo mạn.
Nếu lúc này có một con chim bay ngang qua và vô tình “thả bom” trúng mặt hắn, thì với tư thế ngẩng cao đầu như vậy, “bom” rất có thể sẽ rơi thẳng vào lỗ mũi, trôi xuống thực quản và vào tận dạ dày của hắn.
Tất nhiên, đó chỉ là tưởng tượng, ngoài đời thực hiếm khi có chuyện trùng hợp như vậy.
Dương Văn Lễ bước vào, thấy Đổng Phúc vẫn đang thương lượng với người ở quầy lễ tân, không khỏi cau mày quát lớn:
“Còn chưa xong sao?”
Nghe tiếng quát, Đổng Phúc bước tới, khom người đáp:
“Thiếu gia, trên tầng bảy có người đang dùng bữa, bọn họ bảo chúng ta đợi một lát.”
“Cái gì? Bảo bổn thiếu gia đợi ư? Các ngươi có tin là quán này sẽ không mở được nữa không? Bổn thiếu gia muốn lên ngay bây giờ, ngươi mau đuổi hết đám người kia xuống cho ta!” Dương Văn Lễ nhảy dựng lên, chỉ tay vào mặt Đổng Phúc quát tháo.
Đổng Phúc lộ vẻ khó xử, khẽ nói:
“Thiếu gia, có lẽ họ cũng sắp ăn xong rồi. Hay là chúng ta...”
“Đổng Phúc, là ngươi nghe lời ta hay ta nghe lời ngươi? Phụ thân phái ngươi đi theo là để bảo vệ ta, chứ không phải để ngươi chỉ đạo. Ngươi nên phân rõ chủ tớ đi!” Dương Văn Lễ trừng mắt quát lớn.
Cơ mặt Đổng Phúc khẽ co giật, nhưng hắn không nói gì, chỉ im lặng chấp nhận mệnh lệnh.
Thấy Đổng Phúc không lên tiếng nữa, Dương Văn Lễ hừ lạnh, không thèm để ý tới hắn, một mình đi thẳng về phía cầu thang. Đám thị vệ lập tức theo sau.
Đổng Phúc lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ phải đi theo.
Khi nhóm người này bước lên tầng bảy, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, kể cả Dương Phong cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Dương Phong chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cúi đầu, dường như không mấy hứng thú với bọn họ. Còn Tiểu Bạch thì chẳng thèm ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú ăn uống.
Thấy mọi người nhìn mình, Dương Văn Lễ rất hài lòng, ra hiệu bằng mắt cho một tên thị vệ.
Tên thị vệ hiểu ý, lập tức hét lớn:
“Tất cả nghe đây, mau rời khỏi chỗ này, Tử Đan Huyền Tông đã bao trọn nơi này rồi!”
Để phối hợp với hắn, những tên thị vệ khác cũng bước lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám thực khách, thậm chí có kẻ còn đặt tay lên chuôi vũ khí.
Tầng bảy vốn chỉ có vài bàn đang ăn, không ai muốn gây rắc rối, mà cũng chẳng dám gây rắc rối, nên tất cả đều lần lượt đứng dậy rời đi.
Dù những người đến đây ăn uống đều không phải hạng tầm thường, nhưng so với Tử Đan Huyền Tông thì bọn họ chẳng là gì. Trước mặt tông môn, những kẻ giàu có quyền quý cũng chỉ như con sâu cái kiến.
Nhìn từng bàn từng bàn đứng dậy rời đi, nụ cười trên mặt Dương Văn Lễ càng thêm đắc ý.
Tuy nhiên, khi thấy bàn của Dương Phong vẫn ung dung ăn uống, hắn không khỏi tức giận bừng bừng.
Có kẻ dám coi lời hắn như gió thoảng bên tai sao?
Hắn lập tức quát lớn:
“Đuổi bọn chúng đi cho ta!”
Hai tên thị vệ gật đầu nhận lệnh, tiến về phía bàn của Dương Phong.
“Này, đã bảo cút đi mà sao còn ngồi đây? Điếc à?” Một tên thị vệ quát lớn, giọng điệu cực kỳ ngạo mạn.
Dương Phong từ lúc bọn chúng bước lên đã dùng Thiên Ma Linh Nhãn để xem xét, phát hiện ra cả đám này chỉ là gà mờ. Hắn cũng hỏi hệ thống và biết rằng trong phủ Thiên Hổ này, không ai là đối thủ của Tiểu Bạch. Vì vậy, hắn chẳng còn gì phải e ngại.
“Cút!”
Dương Phong không ngẩng đầu lên, nhưng giọng điệu cũng đầy ngạo nghễ.
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, đặc biệt là hai tên thị vệ vừa tiến tới, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.
Chẳng lẽ người này không thấy hai chữ “Tử Đan” thêu trên ngực áo của bọn họ sao?
Dù ngươi có là Vũ Tông thì đã sao? Sao ngươi dám ngông cuồng như vậy?
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, vẻ mặt của bọn chúng chuyển từ tức giận sang do dự, thầm đoán xem Dương Phong là ai, sợ rằng lỡ lời sẽ đắc tội với người có thế lực.
Nhìn Dương Phong và Tiểu Bạch ung dung ăn uống, trong lòng đám thị vệ không khỏi dè chừng.
Nếu là người bình thường thì bọn chúng chẳng ngại ra tay, nhưng nếu đối phương cũng là kẻ có cùng địa vị, thì sự việc sẽ trở nên phức tạp.
Dương Văn Lễ cũng sửng sốt. Hắn từng gặp những kẻ từ chối, nhưng ngông cuồng đến mức này thì đây là lần đầu tiên.
Tên này không coi hắn ra gì, thậm chí còn không coi Tử Đan Huyền Tông ra gì!
Càng nghĩ hắn càng tức giận, suýt chút nữa đã tự mình xông tới lật bàn.
“Còn đứng đó làm gì? Chỉ là một tên Vũ Tông mà các ngươi cũng phải chần chừ sao?” Hắn quát lớn.
Nghe vậy, đám thị vệ không dám do dự nữa, một tên tiến lên nói:
“Tốt nhất là các ngươi mau rời khỏi đây, đừng ép chúng ta phải ra tay!”
“Ta cũng nói lại lần nữa, cút!” Dương Phong bình thản đáp.
Lần sau ra ngoài, có lẽ hắn nên mua một cuốn bí kíp Luyện Khí cấp thấp để che giấu tu vi.
Tuy nhiên, hắn cũng chẳng bận tâm. Đã trải qua biết bao sóng gió, hắn đâu có sợ mấy tên nhãi nhép này.
Nếu sợ thì đã chẳng dám ra ngoài, thà ở nhà trồng khoai lang còn hơn.
Lúc này, Dương Phong vô cùng tự tin, bởi hệ thống đã khẳng định Tiểu Bạch là vô địch trong phạm vi này.
Hơn nữa, mục tiêu của hắn chính là tiêu diệt Tử Đan Huyền Tông, nên chẳng có gì phải kiêng dè.
Thấy Dương Phong không hợp tác, đám thị vệ cũng chẳng buồn nói nhiều nữa.
Lập tức, bọn chúng rút kiếm ra, ánh lạnh lóe lên, sẵn sàng tấn công.