TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 189: Chạy Mau

“Ha ha ha!!! Lũ nhãi Đại Hán, gia gia Tần Anh đến gặp các ngươi đây!”

Giọng Tần Anh vang vọng từ trên thành lũy. Hắn, một cường giả Vũ Hoàng, từ từ rời khỏi mặt đất, tiếng nói đầy ngạo nghễ lan tỏa giữa không trung.

“Các ngươi chẳng phải là ‘Phá Thần’ quân oai phong lẫm liệt sao? Nghe đồn các ngươi lợi hại lắm, thuộc hàng top ba của đại lục...”

Tần Anh nhìn về phía ‘Phá Thần’ quân, ánh mắt đầy khinh miệt, giọng điệu trêu chọc.

“Phì!!!”

Đột nhiên, Tần Anh nhổ một bãi nước bọt về phía họ, gào lên:

“Lão tử Tần Anh không tin! Hôm nay, một mình lão tử sẽ hạ gục cái gọi là ‘Phá Thần’ quân của các ngươi!”

“......”

Bên phía Đại Hán, tất cả đều sửng sốt. Tên này điên rồi sao? Sao lại dám huênh hoang như vậy?

“Hắn phát điên rồi sao? Một Vũ Hoàng cấp thấp mà dám lớn tiếng như vậy?”

“Chắc chắn là điên rồi, não toàn nước!”

“Thiên Tần đế quốc toàn loại người như thế này sao? Bảo sao bệ hạ muốn tấn công chúng. Với những kẻ như thế này, dân Thiên Tần làm sao sống yên ổn được!”

Các tướng lĩnh Đại Hán xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía Tần Anh.

Tần Anh chẳng bận tâm, giơ một ngón tay khẽ ngoắc về phía họ, giọng đầy khinh thường: “Lại đây nào!!!”

Chứng kiến thái độ khiêu khích của Tần Anh, bên phía Đại Hán, ai nấy đều tức giận, đặc biệt là Triệu Quát, giận đến run người.

“Quá ngông cuồng, quá xem thường người khác! Trên đời lại có kẻ vô sỉ như vậy, tức chết ta!”

Triệu Quát trừng mắt nhìn Tần Anh, nghiến răng ra lệnh: “‘Phá Thần’ quân, tiêu diệt hắn cho ta!”

Dương Phong đứng trên cao quan sát, không nhịn được cười. Tần Anh này thật biết làm trò, quá giỏi khoe khoang!

“Bọn chúng đến rồi!!!”

Tần Anh thu lại vẻ khinh thường, chăm chú nhìn ‘Phá Thần’ quân đang lao tới.

5000 mét, 3000 mét, 2000 mét, 1000 mét, 500 mét...

Đã đến lúc! Tần Anh nâng Huyền Linh Diệt Ma Nỗ, nhắm thẳng vào ‘Phá Thần’ quân và siết cò, hét lớn: “Chết đi!!!”

“Vút!!!”

“Vút!!!”

Những mũi tên từ Huyền Linh Diệt Ma Nỗ lao vút đi, trút cơn mưa chết chóc vào ‘Phá Thần’ quân.

“Ah!”

“Ah!”

Tần Anh lia nỗ sang hai bên, những mũi tên xuyên qua thân thể binh lính, tiếp tục găm vào những người đứng sau.

“Vút vút vút!!!”

Liên tục, những mũi tên được bắn ra, từng tên lính ‘Phá Thần’ quân rơi xuống như lá rụng.

“Rầm rầm rầm!!!”

Thi thể của ‘Phá Thần’ quân và những tử sĩ Thiên Ma Tông đập mạnh xuống đất, bụi tung mù mịt. Cả hai bên đều sững sờ.

“Mau tản ra!”

Thủ lĩnh của ‘Phá Thần’ quân gào lên trong tuyệt vọng, rồi lao về phía Tần Anh. Bốn cường giả Vũ Hoàng khác cũng xông tới.

“Sao có thể như vậy? Không thể nào! Ta chắc chắn đã nhìn nhầm.” Triệu Quát dụi mắt liên tục, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi: ‘Phá Thần’ quân, đội quân chủ lực của Đại Hán, đang bị một người duy nhất thảm sát!

“Đại nhân, đây thật sự là ‘Phá Thần’ quân sao?” Một tướng lĩnh đứng bên Triệu Quát, giọng đầy kinh ngạc.

“Ta cũng muốn biết đây!!!” Triệu Quát như muốn khóc.

“Đối thủ của các ngươi là chúng ta!”

Tần Minh cùng hai người nữa chặn trước mặt năm cường giả Vũ Hoàng, lao vào giao chiến mà không cần nói lời nào.

Khi Huyền Linh Diệt Ma Nỗ bắn ra mũi tên cuối cùng, trên chiến trường chỉ còn lại vài chục người của ‘Phá Thần’ quân. Họ đứng đó, mắt đầy hoang mang, không dám tin vào những gì vừa xảy ra.

“Hộc, hộc, hộc!!!”

Tần Anh thở dốc, cánh tay phải gần như tê liệt vì lực giật quá lớn của nỗ. Nếu không phải hắn là Vũ Hoàng, e rằng một Vũ Vương bình thường đã không chịu nổi.

Cả chiến trường chìm trong im lặng. Năm cường giả Vũ Hoàng của Đại Hán và ba người bên Thiên Tần cũng ngừng tay, ngây dại nhìn Tần Anh.

Từ lúc mũi tên đầu tiên được bắn ra cho đến khi kết thúc, chỉ vỏn vẹn hai phút.

“Huyền Linh Diệt Ma Nỗ... thật kinh khủng!” Hổ Hoan Hoan tròn mắt, lắp bắp.

“Quá đáng sợ! Đúng là đồ tốt, chỉ có điều hơi đắt!”

Hổ Thiên Thiên cũng rùng mình, nhìn nỗ mà lạnh sống lưng.

“Với sức mạnh này, ngay cả Vũ Hoàng cấp thấp cũng không chịu nổi!” Tiểu Bạch thầm nghĩ: “Bao giờ mới xuất hiện vũ khí có thể hạ gục cả Vũ Đế chứ?”

“Mau... mau... rút... rút lui!”

Một cơn gió thổi qua, Triệu Quát bừng tỉnh, nhưng khi nhìn xuống, hắn phát hiện mình đã sợ đến mức tè ra quần. Mặc kệ xấu hổ, hắn lắp bắp ra lệnh rút lui.

Nghe lệnh, các binh sĩ ngơ ngác giây lát rồi quay đầu bỏ chạy.

“Chạy mau!!!”

Đại quân Đại Hán hỗn loạn tháo chạy, ai cũng sợ mình chậm chân sẽ bị giết. ‘Phá Thần’ quân còn bị tiêu diệt, huống hồ là bọn họ!

“Giờ mới chạy, đã muộn rồi!!”

Cổng thành Hổ Lao Quan từ từ mở ra, quân Thiên Tần với sĩ khí ngút trời, ồ ạt lao ra truy kích.

Dương Phong lắc đầu: “Binh bại như núi đổ. Trận chiến này kết thúc từ khi Tần Anh lấy Huyền Linh Diệt Ma Nỗ ra rồi.”

Hai bên giao chiến, tiếng hò hét vang trời. Nhưng đây chỉ là cuộc thảm sát đơn phương, quân Thiên Tần tàn sát những binh sĩ Đại Hán đã mất hết ý chí chiến đấu.

“Đầu hàng sẽ không bị giết!!”

Giọng Tần Minh vang vọng khắp chiến trường.

“Đầu hàng sẽ không bị giết!!”

“Đầu hàng sẽ không bị giết!!”

Các binh sĩ trên thành Hổ Lao Quan cũng đồng thanh hô vang.

“Đầu hàng, ta đầu hàng!!”

“Ta đầu hàng, đừng giết ta!!!”

Một số binh sĩ Đại Hán đã sụp đổ tinh thần, vứt bỏ vũ khí đầu hàng. Nhưng phần lớn vẫn tiếp tục chạy trốn, thậm chí có kẻ còn giết cả đồng đội để mở đường thoát thân, khiến tình hình càng thêm hỗn loạn!