“Đinh, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn, lấy thực lực bản thân giết địch, phần thưởng đã phát.”
“Hửm... ngoài ý muốn thật!”
Thẻ tối ưu bí cảnh: Vật phẩm cửa hàng, có thể tối ưu bí cảnh, tăng số người và trải nghiệm người dùng.
Kiếm Thế Tiểu Thành: Có thể khiến người sử dụng lập tức đạt đến Kiếm Thế Tiểu Thành, giá bán 1000 kim tệ, mỗi ngày bán ra một lần.
Nhìn hai vật này, trong lòng Dương Phong vẫn khá hài lòng.
...
Hổ Lao Quan...
Trong một căn phòng không quá rộng rãi.
Chính giữa bày một chiếc bàn dài năm sáu mét, hai bên có hơn mười người đang ngồi.
Một bên là các tướng lĩnh của Bắc Huy thành, Đại Hán đế quốc, bên còn lại là quan viên của Thiên Tần đế quốc.
Hôm nay họ ngồi cùng nhau là để đàm phán hòa bình.
“Thiên Tần đế quốc các ngươi khi nào thả chủ soái và các tướng sĩ của chúng ta?”
Vừa ngồi xuống, một vị tướng quân của Đại Hán đế quốc lên tiếng.
“Ta thấy các tướng quân của Đại Hán đế quốc không có hứng thú lắm nhỉ.”
Lưu thị lang ngồi ở vị trí trung tâm không nhìn vị tướng quân vừa nói mà quay ra sau ra lệnh:
“Người đâu, lôi Triệu Quát ra đây giết, góp vui cho mấy vị tướng quân Đại Hán đế quốc.”
“Ha ha, đại nhân nói đùa rồi, chúng ta có hứng thú lắm.”
Các tướng lĩnh Đại Hán đế quốc tham gia đàm phán đều kinh ngạc, người này có vấn đề gì không, vừa vào đã đòi giết người.
“Có hứng thú là được, ta sợ các ngươi buồn chán thôi!”
Lưu thị lang dửng dưng, như nhớ ra điều gì, nhìn vị tướng quân vừa nói:
“Đúng rồi, ngươi vừa nói gì?”
Vị tướng quân bị hỏi vội vã xua tay: “A... vừa rồi ta không nói gì cả.”
“Không nói gì thì tốt, giờ chúng ta bắt đầu đàm phán chính thức.”
Lưu thị lang nhìn các tướng lĩnh Đại Hán đế quốc bên kia, lên tiếng:
“Cuộc chiến Tần Hán lần này là do Đại Hán đế quốc các ngươi vô cớ khơi mào, khiến Thiên Tần ta chịu oan ức.”
“Cũng nhờ các tướng sĩ Thiên Tần ta dũng cảm chiến đấu, không màng sống chết, hy sinh vô số mới vừa đỡ được cuộc xâm lược của các ngươi.”
Các tướng lĩnh Đại Hán đế quốc nghe vậy đều thầm nghĩ, các ngươi chỉ chết mấy ngàn người, bị thương hơn một vạn mà đã nói là hy sinh vô số, vừa mới chống đỡ được, thật là không biết xấu hổ!
“Giờ các ngươi muốn đàm phán hòa bình, có thể, nhưng những tướng sĩ đã hy sinh, gia quyến của họ, hàng triệu dân chúng Thiên Tần đế quốc, họ không đồng ý.”
Nói đến đây, trên mặt Lưu thị lang lộ vẻ phẫn nộ.
“Các ngươi nói đánh là đánh, nói dừng là dừng, coi Thiên Tần đế quốc chúng ta là gì? Chẳng lẽ máu của các tướng sĩ chúng ta lại đổ oan sao? Trừ khi....”
Câu trước còn đầy hào hùng, đến hai chữ “trừ khi” cuối cùng, Lưu thị lang đã trở thành một tên gian thương!
“Đại nhân, trừ khi gì?”
Các tướng lĩnh Đại Hán đế quốc cuối cùng cũng nhận ra, vị văn quan Thiên Tần đế quốc này không dễ đối phó, có thể biến chết thành sống, đen thành trắng, muốn bồi thường thì nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo như vậy.
“Trừ khi Đại Hán đế quốc các ngươi bồi thường tổn thất kinh tế cho Thiên Tần ta.” Lưu thị lang cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
“Không thể nào, ngươi giết nhiều tướng sĩ của chúng ta như vậy, còn bắt chúng ta bồi thường tổn thất cho các ngươi.” Các tướng lĩnh Đại Hán đế quốc tất nhiên không thể đồng ý ngay, phải tranh luận một chút.
“Hỗn xược, là Đại Hán các ngươi vô cớ gây chiến, còn đổ lỗi cho chúng ta sao?”
Một vị tướng quân Thiên Tần đế quốc nghe vậy liền nhảy dựng lên, đập bàn quát lớn.
“Vị tướng quân này, đừng vội, mọi chuyện từ từ, ngồi xuống đi.”
Lưu thị lang không vội, đứng dậy đi đến sau lưng vị tướng quân kia, ấn ông ta ngồi xuống, an ủi rồi trở về chỗ ngồi, nhìn vị tướng quân vừa nói:
“Không biết trận chiến này, là Đại Hán các ngươi thắng, hay Thiên Tần ta thắng?”
“Hừ, chuyện trên chiến trường biến hóa khôn lường, ai mà nói rõ được. Hoàng đế Đại Hán ta lo lắng cho tính mạng của các tướng sĩ hai nước nên mới cho chúng ta đến đàm phán, hơn nữa cuộc chiến này chưa đánh đến cùng, ai mà biết được ai là người chiến thắng.”
Vị tướng quân Đại Hán đế quốc này quả nhiên mặt dày, có thể biến thất bại thảm hại thành ra như vậy, cũng là lợi hại.
Không trách được, nếu không mặt dày thì cũng không đến tham gia đàm phán lần này.
Khóe miệng Lưu thị lang khẽ mỉm cười, nụ cười này mang theo ba phần mong đợi, ba phần nham hiểm và chín mươi bốn phần khí phách.
Ông ta đột nhiên đứng dậy, đập mạnh vào bàn, lớn tiếng quát: “Đánh... đánh đi... Hạ phủ chủ tiếp tục đánh...”
Tiếng quát này không chỉ làm các tướng lĩnh Đại Hán đế quốc kinh ngạc mà cả đám người bên phía ông ta cũng giật mình.
“Phái quân đánh đi, đánh hết sức, không đánh đến thiên hoang địa lão, không chảy hết giọt máu cuối cùng thì không được dừng, xem người Đại Hán đế quốc chết trước hay tướng sĩ Thiên Tần đế quốc chúng ta gục ngã trước.”
Lời này của Lưu thị lang chính là đang uy hiếp, uy hiếp Đại Hán đế quốc một cách trần trụi, các ngươi nói chưa phân thắng bại đúng không, vậy chờ chúng ta phân thắng bại rồi hãy nói, xem xem lúc đó ai diệt vong trước.
Lưu thị lang vừa dứt lời, phía Đại Hán đế quốc bắt đầu chỉ trích ông ta không quan tâm đến an nguy của tướng sĩ và dân chúng hai nước, gây ra chủ nghĩa khủng bố quân sự.
Lưu thị lang chậm rãi ngồi xuống, khinh thường nói: “Nhát gan thì nói là nhát gan đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy, rốt cuộc là các ngươi bồi thường hay không? Không bồi thường thì tiếp tục đánh.”
“Vậy ngươi nói bồi thường thế nào?”
Một vị tướng quân Đại Hán đế quốc lên tiếng.
“Nói sớm như vậy có phải tốt không, vừa lãng phí thời gian, vừa lãng phí nước bọt.”
Lưu thị lang liếc nhìn đối phương, tiếp tục nói:
“Chúng ta nói trước về khoản bồi thường cho tổn thất quân sự của Thiên Tần ta, tiền trợ cấp cho các tướng sĩ đã hy sinh và tiền thuốc men cho những chiến sĩ bị thương.”
Miệng lưỡi của Lưu thị lang liên tục tuôn ra một loạt con số khiến các tướng sĩ Đại Hán đế quốc đều kinh ngạc.
“Tính xong loạt này, tổng số tiền cho khoản này là 50 tỷ 322 triệu 500 ngàn 132 kim tệ, nhưng ta cho các ngươi một ưu đãi, không tính 132 kim tệ lẻ kia.”
Lúc này không chỉ các tướng lĩnh Đại Hán đế quốc mà cả các quan viên ngồi bên cạnh ông ta cũng kinh ngạc nhìn Lưu thị lang, nuốt nước bọt ừng ực.
“Giờ chúng ta nói về việc các ngươi vô cớ gây chiến, làm tổn thương trái tim của tất cả thần dân Thiên Tần đế quốc ta.
Để xoa dịu trái tim của thần dân Thiên Tần đế quốc ta, các ngươi phải bồi thường chi phí xoa dịu tinh thần cho chúng ta, không tính số lẻ, cho các ngươi một con số tròn, tổng cộng là 10 tỷ 578 triệu kim tệ.”
Lưu thị lang nói xong nhìn biểu cảm khó tin của các tướng lĩnh Đại Hán đế quốc, trong lòng đắc ý nghĩ: “Rác rưởi, một kẻ biết đánh cũng không có!”