Sau khi cửa hàng đóng cửa, Dương Phong tiến đến trước máy quay số.
“Lâu rồi không chơi cái này, xem vận may có khá hơn không.”
Hắn thổi vào tay một hơi, rồi xoa xoa hai bàn tay vào nhau.
Thấy Dương Phong định quay số, Trần Lâm và Tiểu Bạch liền ý tứ đi vào bí cảnh, để hắn một mình đối mặt với “hiện thực” tàn khốc.
“Huynh đệ, nể mặt cho ta mở hàng đi.” Dương Phong thầm cầu nguyện.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người. Quay đến lần thứ chín, hắn vẫn chẳng được gì.
“Không giận, không giận, phải bình tĩnh, có khi lần sau sẽ trúng.”
Dương Phong cố nén cơn tức giận, tự an ủi mình.
Hắn ấn nút quay lần cuối cùng, lòng biết chắc lần này cũng chỉ là “cảm ơn đã tham gia” mà thôi, nên chẳng hy vọng gì.
Khi kim chỉ dừng lại, mắt Dương Phong mở to hết cỡ.
Vẻ mặt không thể tin nổi, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình của máy quay số.
Kim chỉ đã dừng lại ở giải thưởng bí ẩn.
“Trúng rồi, ta trúng rồi!”
“Ta không trúng thì thôi, đã trúng là trúng giải bí ẩn. Ha ha ha... Quả nhiên ta là người được chọn!”
Dương Phong cười lớn, quá đỗi vui mừng. Đây là lần đầu tiên hắn trúng giải, mà lại là giải bí ẩn.
Hắn vung tay múa chân, nhảy nhót loạn xạ để bày tỏ niềm vui sướng.
“Để xem giải bí ẩn này là gì.”
Dương Phong lấy ra một chiếc hộp vàng óng từ ngăn bí mật của máy quay số.
Nhìn chiếc hộp trong tay, hắn thấy nó đẹp vô cùng.
Chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một lá phù.
Dương Phong cầm lên, trên lá phù vẽ đầy những đường nét kỳ lạ, ánh sáng lưu chuyển khắp nơi, lờ mờ hiện ra chữ “Ẩn”.
“Hệ thống, đây là cái gì?” Dương Phong không hiểu nổi công dụng của lá phù này.
“Ẩn thân phù. Khi sử dụng ẩn thân phù, không được dùng linh lực.” Hệ thống đáp.
“Ẩn thân phù? Thú vị đấy.” Dương Phong cất lá phù đi, lòng phơi phới.
Hắn bước vào phòng chiếu phim, nơi mấy ngày nay chưa vào, để xem bộ phim tiếp theo đã tải xong chưa.
“Ơ...”
Vừa vào, hắn thấy đã có một bộ phim tải sẵn.
Nhìn nội dung, hắn càng ngạc nhiên hơn.
“Hệ thống, phòng chiếu này xem được cả phim truyền hình sao?” Dương Phong thấy đó là một bộ phim truyền hình, trước giờ hắn cứ tưởng phòng chiếu này chỉ chiếu được phim điện ảnh.
“Được. Phòng chiếu không giới hạn chỉ chiếu phim điện ảnh.” Hệ thống giải thích.
“Phim truyền hình Tru Tiên, đã tải xong 3/100 tập...”
Dương Phong nhìn thông báo tải, hỏi: “Hệ thống, tải xong 3/100 nghĩa là gì?”
“Tổng cộng 100 tập, đã tải được 3 tập. Mỗi ngày tải được 2-3 tập. Ký chủ có thể cài đặt số tập chiếu mỗi ngày.”
Trước đây, Dương Phong không có kế hoạch gì cho phòng chiếu, chỉ có hai bộ phim nên hắn cài đặt chiếu mỗi bộ một lần vào sáng và chiều.
Giờ đây, cần phải sắp xếp lại cho hợp lý, vì cả số người có thẻ xem phim lẫn nội dung chiếu đều đã tăng lên.
Dương Phong ra khỏi phòng chiếu, ngồi ở khu nghỉ, pha một tách trà và suy nghĩ.
Uống hết một tách trà, hắn lên kế hoạch dựa trên số lượng thẻ xem phim hiện tại: 9h30 đến 11h30 sáng chiếu Phong Vân 1.
12h00 đến 14h00 trưa chiếu Phong Vân 2, 14h30 đến 16h30 chiều chiếu hai tập phim truyền hình Tru Tiên.
Sắp xếp xong, Dương Phong gửi thông tin này đến thẻ thành viên của mọi người.
Xong xuôi, hắn uống hết trà trong cốc rồi vào bí cảnh để rèn luyện kiếm ý.
Những người thấy thẻ thành viên có tin nhắn chưa đọc thì mừng rỡ, tưởng cửa hàng sắp ra mắt sản phẩm mới, vội vàng mở xem, hóa ra là phòng chiếu có nội dung mới.
Thấy đó là phim truyền hình Tru Tiên, trong lòng họ chua xót vô cùng, như thể một vại giấm lớn bị đổ tung tóe, mùi chua lan tỏa khắp nơi.
Còn mấy người có thẻ xem phim thì phấn khích muốn chết.
Nghe tên là biết ghê gớm rồi, chắc chắn võ kỹ trong đó cũng không tầm thường.
Chiều mai nhất định phải đi xem Tru Tiên và học cho bằng được võ kỹ trong đó.
“Phụ thân, nãi nãi... mọi người đã thấy tin nhắn trên thẻ thành viên chưa ạ?”
Vệ Đình Đình hớn hở chạy ra đại sảnh, hét to với đám người Vệ gia đang bàn chuyện.
“Ồ, Đình Đình, tin gì mà con vui thế?”
Tiêu Hương Linh và Vệ Khiếu Đình lấy thẻ thành viên ra xem.
Mười mấy giây sau, cả hai cũng lộ vẻ mặt mừng rỡ.
“Tốt lắm, ngày mai nhất định phải đi xem Tru Tiên là gì.”
“Nghe tên thôi đã thấy ghê gớm rồi. Tru Tiên, là tru tiên nhân đấy!”
Những người khác có thẻ xem phim cũng quyết định ngày mai bỏ hết mọi việc để đi xem phim truyền hình mới ra mắt.
Đêm khuya...
Dương Phong, Trần Lâm và Tiểu Bạch từ phòng chiếu bước ra.
Dương Phong trầm trồ: “Hình ảnh và hiệu ứng thật đỉnh, xem đã quá.”
Hắn đã xem Tru Tiên bản truyền hình trên mạng, nhưng so với bản này thì đúng là một trời một vực.
Còn Trần Lâm, Tiểu Bạch, Hổ Thiên Thiên, Hổ Hoan Hoan thì như bị mê hoặc.
Họ cứ lẩm bẩm nào là “Lục Tự Đại Minh Chú”, nào là “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”, nào là “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”...
Hổ Thiên Thiên còn bắt chước bước chân và đọc chú ngữ của Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết trong Tru Tiên.
“Cửu thiên huyền sát, hóa vi thần lôi!”
“Hoàng hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi!”
Tiểu Bạch như một thiếu niên trung nhị, lớn tiếng hô vang chú ngữ.
Dương Phong đã hỏi hệ thống và biết rằng, khi chưa thu thập đủ linh khí ngũ hành, những võ kỹ cần dùng chú ngữ này không thể sử dụng được.
Chỉ khi nào có đủ linh khí ngũ hành, những võ kỹ thuộc về đạo thuật này mới phát huy được, nếu không thì dù có học được cũng không sử dụng được.
“Chưởng quỹ, Thái Cực Huyền Thanh Đạo là gì? Đạo thuật là gì?”
Trần Lâm vò đầu bứt tai, không tài nào hiểu nổi. Hắn đã từng thấy nhiều võ kỹ cấp thần, nhưng so với đạo thuật trong Tru Tiên thì chỉ là rác rưởi.
Thái Cực Huyền Thanh Đạo lại càng ghê gớm, nếu tu luyện đến cảnh giới Thái Thanh thì sẽ đạt đến độ cao nào?
“Ha ha, đến lúc đó ngươi sẽ biết, giờ có nói ngươi cũng không hiểu. Ngươi chỉ cần biết rằng, khi đạt đến một trình độ nhất định, điều quan trọng nhất là tâm pháp và công pháp.
Đạo là đạo, thuật là thuật, có thể coi chúng là hai thứ khác nhau. Đạo là quy luật tự nhiên của trời đất âm dương, còn thuật là kỹ năng con người vận dụng theo đạo.”
Dương Phong cười giải thích cho Trần Lâm.