TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 260: Tru Tiên – Đoạn Trích

Sau khi nghe Dương Phong giải thích, Trần Lâm chẳng những không hiểu mà còn thêm rối bời.

Hắn cũng không bận tâm nhiều, nghĩ không ra thì thôi, chưởng quầy đã nói sau này sẽ biết, nên cũng chẳng nghĩ nữa.

Sáng hôm sau...

Ăn sáng xong, Dương Phong mở cửa tiệm, đón chào một ngày mới.

“Chào buổi sáng, Dương chưởng quầy!” Người xếp hàng đồng loạt chào hỏi.

Dương Phong ngẩn ra, có chuyện gì đây? Trước giờ chỉ có mấy người xếp đầu mới chào, hôm nay ai cũng chào hỏi cả.

Dù chẳng hiểu gì, hắn vẫn lịch sự đáp lại: “Ừm, chào buổi sáng.”

“Dương chưởng quầy, hôm nay ngài đẹp trai quá, thật là phong độ ngời ngời.”

“Đúng vậy... ngay cả người đẹp trai nhất lịch sử cũng không bằng một phần vạn của Dương chưởng quầy.”

Mọi người thi nhau khen ngợi dung mạo của Dương Phong.

Dù Dương Phong tự thấy mình cũng khá đẹp trai, nhưng nghe khen nhiều quá cũng ngại, bèn nói: “Haiz, dù bản chưởng quầy biết mình đẹp trai vô song, nhưng các ngươi cũng nên chú ý đến vẻ đẹp nội tâm, chỉ có nội tâm mới là đẹp thật sự.”

Mọi người: ...

Ôi trời, Dương chưởng quầy không nói theo lẽ thường rồi, ngài nói vậy chúng ta biết nói gì tiếp đây?

Dương Phong chắc chắn họ có ý đồ gì đó, nhưng hắn không đáp lời, xem họ làm gì được.

Lúc này, Vương mập được mọi người cử ra, tiến đến trước mặt Dương Phong.

“Ồ, mập mạp, ngươi có chuyện gì?”

Dương Phong nhìn Vương mập hỏi, biết hắn được cử ra để đối thoại.

Vương mập hít một hơi, quyết tâm nói thẳng: “Dương chưởng quầy, hôm qua ngài gửi tin trên thẻ hội viên, chúng ta đều đã xem.”

“Ừm... xem rồi thì tốt.”

Dương Phong chỉ gật đầu đáp.

Vương mập thấy không thể kéo dài nữa, đành nói ra chuyện đã bàn sáng nay.

“Dương chưởng quầy, là thế này, sau khi xem tin ngài gửi, chúng ta cũng muốn xem thử nội dung của ‘Tru Tiên’.”

“Tất nhiên, yêu cầu này có hơi quá đáng, nhưng chúng ta chỉ muốn xem một đoạn nhỏ như ‘Phong Vân’ thôi, để những người chưa có thẻ xem phim cũng được mãn nhãn.”

“Không biết yêu cầu này, Dương chưởng quầy có thể đồng ý không?”

Nói xong, Vương mập đầy mong chờ nhìn Dương Phong, người phía sau cũng tràn đầy hy vọng.

“Ồ, tưởng chuyện gì lớn lao lắm. Chuyện này ta không quyết được, nếu hệ thống có thể cắt một đoạn thì ta cũng không ngại cho họ xem, còn nếu không cắt được thì đành chịu.” Dương Phong nghĩ thầm.

“Hệ thống, có thể cắt một đoạn cho họ xem không?” Dương Phong hỏi.

“Có thể, nhưng chỉ cắt từ ba tập đầu.” Hệ thống đáp.

“Không sao, cắt từ ba tập đầu đi. Mất bao lâu?”

“Đã cắt xong.”

“Hả?” Dương Phong ngạc nhiên.

“Được rồi...” Dương Phong nhìn Vương mập, nói.

“Yeah...”

“Cảm ơn Dương chưởng quầy!”

Tiếng hò reo vang khắp nơi.

...

Cùng lúc đó, một người mặc hắc bào bước ra từ trận pháp truyền tống của Thiên Phong thành.

Khuôn mặt hắn không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt sâu thẳm khó lường.

“Đây là Thiên Phong thành sao...”

Hắn lẩm bẩm rồi tiến đến một lính gác đang giữ trật tự.

“Tiểu huynh đệ, cho hỏi Thiên Ba hồ đi hướng nào?”

Người áo đen nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, hỏi.

“Ở phía nam thành, ngươi ra cửa nam rồi theo dòng người là đến, hầu hết người đi hướng nam đều đến Thiên Ba hồ.” Lính gác đáp như máy móc.

“Cảm ơn...”

Người áo đen chậm rãi bước về hướng nam.

Cửa nam Thiên Phong thành.

Dù chưa đến giờ Thìn, nhiều người đã đổ về một hướng.

“Hẳn là họ đang đến Thiên Ba hồ như lính gác nói.” Người áo đen lẩm bẩm.

Hắn hòa vào dòng người.

Không vội vã như người khác, hắn thong thả bước đi nhưng vẫn theo kịp những người chạy vội.

Người áo đen này chính là Ngũ trưởng lão ‘Ảnh Sát’ từ tổng bộ Thiên Thứ lâu.

Từ lúc thấy truyền tống trận lần đầu, hắn chỉ mất hai ngày để quen với sự ngỡ ngàng đó.

Khi từ Thiên Hưng phủ đến kinh đô Thiên Tần đế quốc, hắn đã sững sờ không nói nên lời.

Bao năm không ra ngoài, Thiên Tần đế quốc đã thay đổi thế này sao?

Sau khi điều tra trụ sở Thiên Thứ lâu và hỏi thăm xung quanh, hắn mới hiểu được phần nào sự thật.

Chính các sát thủ của phân bộ Thiên Thứ lâu đã đi ám sát một người mà ngay cả đế quốc cũng không dám đụng đến.

Điều này khiến người đó tức giận, hắn hủy diệt phân bộ Thiên Thứ lâu và cả gia tộc của kẻ thuê.

Khi biết người hủy diệt phân bộ và người tạo ra truyền tống trận là một, mồ hôi lạnh toát ướt đẫm áo hắn.

May mà hắn đi, nếu trưởng lão khác nóng tính hơn đi chất vấn triều đình, họ có thể tiết lộ người hủy diệt phân bộ là ai và ở đâu. Lúc đó, nếu bị thù hận che mờ lý trí và đi trả thù...

Nghĩ đến đây, hắn lại rùng mình. Thiên Thứ lâu đã suýt bị hủy diệt. Lâu chủ quả thật anh minh khi cử hắn đi điều tra.

Vậy là ‘Ảnh Sát’ bước lên truyền tống trận đến tiệm Duyên Lai Duyên Khứ.

Hắn đến tiệm không phải để chất vấn hay trả thù, mà để xin lỗi.

Một người mà ngay cả Thiên Tần đế quốc cũng không dám đụng đến, lại có thể tạo ra thứ nghịch thiên như truyền tống trận, không thể để hắn coi Thiên Thứ lâu là mục tiêu.

Trước khi chuyện đó xảy ra, hắn phải đến xin lỗi và cầu xin sự tha thứ.

Khi hắn theo dòng người đến Thiên Ba hồ, mọi ánh mắt đều hướng lên trời.

Nhìn thấy cảnh tượng trên cao, hắn suýt rơi cả mắt ra ngoài.