TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 487: Vương mập giả vờ

“Hài... Ta thật không biết. Nếu biết thứ này đáng giá như vậy, còn có thể dùng để luyện chế Thiên Binh, ta cũng không cho vào đâu!”

Triệu Kính Chi lắc đầu, mặt mày ủ rũ, hối hận muốn chết. Nhưng giờ có hối cũng chẳng ích gì, chỉ còn biết mặc kệ thôi!

“Tiểu Triệu à, sau này có thứ gì không biết, cứ hỏi bọn ta. Đừng bốc đồng như bây giờ nữa, biết chưa?”

Huyền Phi nghiêm giọng nói với Triệu Kính Chi. Có người đã sống mấy trăm vạn năm như lão ở đây, còn gì mà không biết nữa chứ!

Triệu Kính Chi vội gật đầu, nói sau này có gì không hiểu, nhất định sẽ thỉnh giáo lão và Hồng Vân!

“Để ta thử xem!”

Lúc này, Tiểu Bạch cũng lấy ra từ không gian trữ vật hình chuông của mình một viên quặng sáng lấp lánh!

Viên quặng này rất bình thường, chẳng có giá trị gì, chỉ được cái đẹp mắt, dùng làm trang sức thì được!

Tiểu Bạch thấy nó sáng lấp lánh đẹp đẽ, bèn tiện tay cất đi!

Khi viên quặng sáng lấp lánh này được đưa vào khe thu hồi của máy bán hàng tự động, màn hình hiển thị giá trị của nó!

Thủy Linh quặng, một khối!

Giá trị: 3 kim tệ!

Thấy vậy, mọi người bắt đầu hứng thú!

Hổ Hoan Hoan cũng lấy từ không gian trữ vật của mình ra một miếng thịt khô, bỏ vào!

Cả bọn thấy Hổ Hoan Hoan bỏ một miếng thịt khô vào, đều thấy thú vị, chăm chú nhìn máy bán hàng tự động xem giá cả ra sao!

Tuy nhiên, khi màn hình của máy bán hàng tự động hiện lên dòng chữ, mọi người suýt nữa thì cười vỡ bụng!

Có hai dòng chữ trên màn hình!

Dòng đầu tiên: Vô giá trị!

Dòng thứ hai: Đồ bỏ đi gì thế này?

Cả bọn cảm thấy máy bán hàng tự động này rất giống tính cách của chưởng quầy, quả không hổ danh là đồ chưởng quầy chế tạo, ngay cả tính cách cũng tương tự!

Huyền Phi thấy mọi người chơi vui vẻ, trên người lão chẳng có gì để bỏ vào!

Đột nhiên, lão nghĩ bên ngoài cửa hàng chắc vẫn còn nhiều người, lão ra ngoài tìm đại một người xin chút đồ chắc cũng dễ thôi!

Nghĩ là làm, Huyền Phi chào mọi người: “Ta ra ngoài một lát!”

Nói xong, lão đi ra ngoài cửa hàng!

Thấy lão đi ra ngoài, mọi người biết lão định làm gì rồi!

Huyền Phi vừa ra khỏi cửa hàng, liền thấy ngay Vương mập và người của đoàn lính đánh thuê Tử Kim đang trêu ghẹo mấy cô nương của đoàn lính đánh thuê Liên Hoa!

Huyền Phi chỉ vào Vương mập: “Mập, ngươi qua đây!”

Vương mập nghe có người gọi mình, quay lại nhìn, giật nảy mình, sao lão gia này lại gọi ta, lão gọi ta có việc gì nhỉ?

Tuy nghĩ vậy, nhưng gã chẳng dám chần chừ, vội chạy tới chỗ Huyền Phi!

Đến trước mặt Huyền Phi, Vương mập cúi đầu khom lưng nói: “Đại lão, ngài có việc gì cần sai bảo?”

Huyền Phi thấy tên mập này cung kính, rất hài lòng, bèn nói:

“Ngươi có thứ gì không dùng, mà có chút giá trị không? Không cần đồ quá quý, cũng không cần đồ mua trong cửa hàng, chẳng hạn như quặng, dược liệu!”

Vương mập nghe vậy, hóa ra đại lão muốn mấy thứ này. Nếu là đồ trong cửa hàng, hoặc đồ quý giá, gã chẳng có bao nhiêu!

Nhưng nếu là quặng hay dược liệu, gã có rất nhiều, dù sao gã cũng là thương nhân, quặng và dược liệu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Tuy câu này có hơi khoác lác, nhưng cũng không phải không có căn cứ!

“Có... có, đại lão, đây là... ta mới mua, không đáng bao nhiêu tiền!”

Vương mập vội lấy từ nhẫn trữ vật ra một gốc dược liệu!

“Ồ... Ngươi mua bao nhiêu tiền? Nói thật xem nào!”

Huyền Phi muốn biết giá trị của gốc dược liệu này, thứ nhất vì đây là một đi không trở lại, nếu quá đắt thì lãng phí!

Thứ hai, lão muốn biết giá thu hồi và giá thị trường chênh lệch bao nhiêu!

“À... cái này... 150 kim tệ!”

Vương mập không nói dối, gốc dược liệu này đúng là gã mua 150 kim tệ!

Tuy nhiên, không phải mới đây mà là vừa nãy!

Vừa nãy gã mua từ tay mấy cô nương của đoàn lính đánh thuê Liên Hoa, mục đích của gã rất đơn giản, mượn cớ mua dược liệu để tán tỉnh!

“Ừ, cũng không đắt lắm, ta lấy cái này, ngươi không ý kiến chứ?” Huyền Phi nhận gốc dược liệu từ tay Vương mập nói!

“Không ý kiến, không ý kiến, đại lão cứ lấy đi, ngài lấy đồ của ta, là vinh hạnh của ta!”

Vương mập sao dám ý kiến, gã còn mong đại lão lấy nhiều đồ của gã hơn nữa!

Nếu làm thân được với đại lão, sau này gã chẳng phải ngang dọc sao!

“Ừ, tư tưởng của ngươi cũng khá đấy!”

Huyền Phi rất hài lòng với biểu hiện của Vương mập, khen ngợi gã một câu, rồi quay người đi vào cửa hàng!

“Cảm ơn đại lão khen ngợi!”

Vương mập nhìn theo bóng lưng Huyền Phi, xoa tay, cúi gập người, mắt híp lại, miệng cười toe toét!

Tuy không khiến đại lão nói câu: “Ngươi rất giỏi, sau này ta sẽ bảo kê ngươi”, nhưng được đại lão khen ngợi cũng rất tốt!

Lúc này, mọi người xung quanh ùa tới hỏi vừa rồi đại lão tìm Vương mập có việc gì!

Vương mập lập tức ưỡn thẳng lưng, từ vẻ khúm núm ban nãy chuyển thành vênh váo tự đắc!

“Cũng không có gì, đại lão chỉ mượn vài thứ vô dụng của mập gia thôi!”

Lão An nghe vậy, rất khó hiểu, Vương mập có thứ gì khiến đại lão để mắt chứ?

“Vương mập, đại lão mượn ngươi thứ gì? Ngươi có thứ gì khiến đại lão để mắt chứ?”

Vương mập nghe vậy, ngẩng đầu, ưỡn cổ, bĩu môi nói đầy tự hào:

“Quan hệ giữa ta và đại lão, còn cần để ý đồ tốt hay không, có quý hay không sao? Các ngươi quá nông cạn!”

Nói đến đây, Vương mập liếc mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nhìn mình, trong lòng mừng thầm!

Lại được khoe khoang rồi!

“Thứ gọi là bảo bối trong mắt các ngươi, với đại lão chẳng đáng một xu, đại lão lấy đồ từ tay mập gia, là coi trọng mối quan hệ này!”

Quả nhiên, sau khi Vương mập nói xong, ánh mắt của mọi người xung quanh đều chuyển thành sùng bái, đặc biệt là mấy cô nương trẻ tuổi của đoàn lính đánh thuê Liên Hoa!

“Vương mập, đừng khoác lác nữa, nói thẳng ra xem, vừa rồi đại lão lấy của ngươi thứ gì?”

Lão An nhìn không nổi nữa, gã biết rõ tính tình của Vương mập, vừa nhìn đã biết gã đang khoác lác!

“Đúng vậy, nói mấy thứ vô nghĩa làm gì, nói thẳng ra đi!” Đoàn trưởng Tôn Nhị Nương của đoàn lính đánh thuê Liên Hoa cũng nhìn thấu Vương mập!

“Khụ khụ...”

Vương mập giả vờ ho khan, rồi chậm rãi nói: “Cũng không có gì, đại lão chỉ lấy của ta một gốc dược liệu mà thôi!”