TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 548: Tửu Thần Mười Vạn Năm Trước

Nghe xong lời kể của lão mũi rượu, Dương Phong giơ ngón tay cái lên, không ngớt lời tán dương: “Lão đầu, ngươi thật lợi hại!”

“Ta đã thấy người bị phong ấn, vì cầu sinh mà tự phong ấn mình, nhưng kiểu như ngươi... tự phong ấn mình vì ham vui, đúng là lần đầu tiên mới thấy!”

Những người khác nghe xong cũng lộ ra biểu cảm kỳ quái nhìn lão mũi rượu.

Quả nhiên, con người không nên quá ham vui, nếu không sẽ tự chuốc lấy rắc rối. Nhìn xem, ví dụ sống sờ sờ ngay trước mắt đây!

Lão mũi rượu thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt ngớ ngẩn, có chút xấu hổ.

Tuy nhiên, bản thân hắn thấy thứ gì mới lạ thú vị thì lại muốn nghiên cứu một phen, có khi không kiểm soát được, nên mới dẫn đến kết cục như hiện tại. Hắn cũng đành chấp nhận thôi!

Hắn nhìn chằm chằm Dương Phong, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên. Người này có thể nhìn thấu thân phận của hắn ngay lập tức, còn biết hắn là ai, chắc chắn cũng là nhân vật cùng thời!

Hắn có thể sống khỏe mạnh như vậy, chỉ cần mình đi theo hắn, ắt sẽ có cơ hội tiếp tục sống!

“Tiểu bối, ngươi có thể trả lời lão phu một câu hỏi không?”

Dương Phong nghe vậy, cười nói: “Ồ... câu hỏi gì?”

Dương Phong cũng đoán được lão mũi rượu này sẽ hỏi gì!

“Sao ngươi biết tên của ta? Chẳng lẽ ngươi cũng là người sống sót từ thời đó?”

Hoàng Dịch nói xong, nhìn chằm chằm Dương Phong, người này chính là hy vọng để hắn tiếp tục sống!

“Ha ha... ngươi không cần biết tại sao ta biết tên ngươi, chỉ cần biết rằng ta có thể thay đổi tình trạng hiện tại của ngươi!”

Dương Phong cười nói. Chỉ cần không phải kẻ thù thì chính là khách hàng. Dù bây giờ chưa phải, nhưng sau này chắc chắn sẽ là!

Đối với khách hàng của mình, Dương Phong luôn rất thân thiện!

Chỉ cần lão đầu này có tiền, ngay lập tức có thể cải thiện tình trạng hiện tại của hắn!

Lão mũi rượu Hoàng Dịch nghe vậy, không giữ được bình tĩnh nữa, trợn to mắt hỏi gấp:

“Ngươi có cách cải thiện tình trạng của lão phu? Có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần lão phu làm được thì không thành vấn đề!

Thậm chí làm nô bộc bên cạnh ngươi cũng không sao!”

Hoàng Dịch tính toán rất kỹ, tiểu bối này tuyệt đối không đơn giản, chỉ riêng việc có thể gọi đúng tên hắn đã đủ chứng minh rồi!

Nếu hắn thực sự có thể cải thiện tình trạng của mình, để mình tiếp tục sống, thì làm nô bộc cho hắn cũng có sao đâu?

Có thể sống sót, ai lại muốn chết chứ!

“Lão tổ, ý người là sao? Đừng quên mấy ngàn năm nay nếu không có Đỗ Lan Lâu, ý thức thể của người đã tiêu tan rồi!”

Đỗ Uy nghe vậy cũng choáng váng. Người là lá bài tẩy của Đỗ Lan Lâu chúng ta, ý người là muốn bỏ rơi Đỗ Lan Lâu sao?

Người là lão tổ của Đỗ Lan Lâu chúng ta, sao có thể nói bỏ là bỏ được!

Bao nhiêu năm nay, Đỗ Lan Lâu chúng ta vì kéo dài ý thức thể của người, thậm chí còn phải dùng đến một số thủ đoạn không thể để người khác biết!

Bây giờ người nói bỏ cuộc là bỏ được sao, đâu có thể như vậy!

Hoàng Dịch nhìn Đỗ Uy với vẻ mặt không cảm xúc, trong đôi mắt hư ảo lóe lên một tia kim quang, lạnh giọng nói: “Câm miệng!”

Hai chữ của Hoàng Dịch được kèm theo một chút tinh thần lực. Dù chỉ là một chút nhưng Đỗ Uy cũng không thể chịu nổi!

“Phụt!!”

Đầu của Đỗ Uy như bị trọng kích, liên tục lùi lại, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc ủ rũ!

“Ngươi...”

Đỗ Uy khó tin nhìn Hoàng Dịch, không ngờ lão tổ lại ra tay với hắn!

Chúng ta là người một nhà mà, người là ta triệu ra, sao bây giờ lại tấn công ta!

Ba vị Võ Đế đi cùng Đỗ Uy thấy vậy, vội vàng chạy tới đỡ hắn, trong lòng cũng đầy bối rối!

Lão tổ mà Thái Thượng trưởng lão triệu ra, không những thân thiết nói chuyện với địch nhân mà còn tấn công cả Thái Thượng trưởng lão!

“Thái Thượng trưởng lão, người... người không sao chứ!”

Ba người đỡ Đỗ Uy vội vàng hỏi han!

Thấy Đỗ Uy chỉ phun một ngụm máu tươi mà không có gì khác, họ mới thở phào nhẹ nhõm!

“Đỗ Lan Lâu các ngươi đừng quên, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác. Những năm qua nếu không có lão phu, Đỗ Lan Lâu các ngươi cũng không tồn tại được lâu như vậy!

Còn nữa, cái gọi là Đỗ Lan Tửu này cũng là lão phu truyền thụ cho các ngươi. Thêm vào đó, những năm qua lão phu bảo vệ cho Đỗ Lan Lâu các ngươi, ân tình này đã đủ để trả hết những gì các ngươi làm cho lão phu rồi!

Hơn nữa, đã hơn một trăm năm rồi các ngươi không mang tinh thạch nào có thể ổn định được hồn thể của lão phu đến!”

Hoàng Dịch lạnh lùng nhìn Đỗ Uy. Tên tiểu tử này thật là ác độc!

Lão phu vất vả lắm mới gặp được một người có thể giúp mình tiếp tục sống, thậm chí có khả năng tái tạo thân thể!

Ngươi còn muốn lão phu ở lại cái lầu rách nát này chờ chết, lão phu không giết ngươi là may lắm rồi!

Phong Phi Trần và những người khác ngơ ngác nhìn diễn biến sự việc, không ngờ từ khi lão mũi rượu này xuất hiện đến giờ, trong thời gian ngắn ngủi lại xảy ra biến chuyển kịch tính như vậy!

Hơn nữa, cái gọi là tinh thạch có thể ổn định hồn thể mà lão đầu này nói là thứ gì? Sao họ chưa từng nghe nói đến?

Còn việc Dương Phong biết tên của lão mũi rượu này, họ cũng không bận tâm nhiều!

Dương chưởng quỹ là người thế nào? Đó là nhân vật như thần linh, biết người từ mười vạn năm trước thì có gì lạ đâu!

“Lão tổ, người... người không thể như vậy được!”

Đỗ Uy khó tin nhìn Hoàng Dịch, miệng lẩm bẩm!

Nếu không có sự bảo vệ của lão tổ, Đỗ Lan Lâu bây giờ lại bị tổn thất nặng nề như vậy, dù hôm nay có thể thoát nạn thì từ nay về sau cũng sẽ bắt đầu suy tàn, chờ mấy Võ Đế bọn họ chết đi, Đỗ Lan Lâu chắc chắn sẽ bị người khác thôn tính, trở thành lịch sử!

Dương Phong nghe lão mũi rượu nói vậy, mắt sáng lên: “Lão đầu, ý ngươi là Đỗ Lan Tửu này do ngươi chế ra?”

Hoàng Dịch nghe Dương Phong hỏi vậy, cười ha hả, vẻ mặt vô cùng đắc ý, nói đến việc nấu rượu, hắn như hóa thân thành tửu tiên tại thế:

“Ha ha... đúng vậy, Đỗ Lan Tửu này là lão phu cải tiến dựa trên một số kỹ thuật và nguyên liệu nấu rượu hiện có ở đại lục!”

Vừa nói, hắn vừa vuốt râu, nhưng hiện tại hắn đang ở trạng thái hồn thể, nên vuốt vào khoảng không!

“Lão phu vốn là Tửu Thần từ mười vạn năm trước, rượu do lão phu nấu khi đó là đệ nhất thiên hạ ở Huy Hoàng đại lục, không ai không biết không ai không hay!

Thậm chí những cao thủ siêu thần cảnh thời đó cũng lấy việc được uống rượu do lão phu nấu làm vinh dự!”

Nói xong, Hoàng Dịch nhìn chằm chằm trần nhà, vẻ mặt vô cùng đắc ý, như đang hồi tưởng lại thời kỳ đỉnh cao của mình!

Khi đó, bất kể là dân thường hay thương nhân, bất kể là tông chủ của tông môn hay hoàng đế của đế quốc!

Sau khi uống rượu do hắn nấu, đều phải giơ ngón tay cái lên và nói: “Rượu do Tửu Thần nấu, thật là tuyệt!”