TRUYỆN FULL

[Dịch] Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới - Full

Chương 66: Có Bất Ngờ Không

---

Bom là gì bọn họ không biết, nhưng ý tứ của Mã Văn Tài bọn họ đã hiểu được.

“Lôi đài thứ ba, Thiên Phong thành Ngụy Đình Đình đối chiến Thiên An thành Diêu Phương Trạch.”

“Bắt đầu...”

Ngụy Đình Đình xuất kiếm, thu kiếm, khi đối phương phản ứng lại, một lọn tóc từ bên tai rơi xuống. Ngụy Đình Đình... thắng.

Lôi đài thứ tư trận thứ chín, Thiên Phong thành Ngụy Thư Di đối chiến Thiên Hương thành Bạch Chiêu.

Hai người vừa đối mặt. Ngụy Thư Di dùng vỏ kiếm, ở một góc độ quỷ dị tránh khỏi thanh kiếm của đối thủ, chạm vào cổ họng đối phương.

Ngụy Thư Di... thắng.

Lôi đài thứ sáu trận thứ ba, Thiên Phong thành Triệu Nhã Phương đối chiến Kinh Viễn.

Triệu Nhã Phương cũng không rút kiếm ra khỏi vỏ, sau khi giao đấu với đối phương ba hiệp, dùng một cú quét chân hất đối phương ngã xuống đất, sau đó dùng vỏ kiếm chạm vào cổ họng đối phương.

Triệu Nhã Phương... thắng.

Lôi đài thứ tám trận thứ mười sáu, Thiên Phong thành Triệu Nhã Chi đối chiến Thiên An thành La Văn Quang.

Trận chiến của Triệu Nhã Chi và Triệu Nhã Phương không khác nhau là mấy. Cuối cùng cũng dùng một cú quét chân đá đối phương ngã xuống, dùng mũi kiếm chạm vào cổ họng đối phương.

Triệu Nhã Chi... thắng.

Lôi đài thứ chín trận thứ mười hai, Thiên Phong thành Ngụy Thư Tuấn đối chiến Thiên Ninh thành Lâu Mưu.

“Bắt đầu!”

Âm thanh của trọng tài vừa vang lên, âm cuối còn chưa dứt, tuyển thủ Thiên Ninh thành đã bị Ngụy Thư Tuấn đấm một quyền bay xuống lôi đài.

Lôi đài thứ hai trận thứ hai mươi, Thiên Phong thành Tôn Tiểu Tiểu đối chiến Thiên Xuân thành Thôi Vân Anh.

Tôn Tiểu Tiểu là con gái của Tôn Nhị Huân, người của Đại Đao môn. Đối thủ của nàng cao hơn nàng hai tiểu cảnh giới, ở trong bí cảnh thử luyện rèn luyện vài ngày, nàng cũng tốn một phen công phu mới đánh bại được đối thủ.

Trần Hạo cùng ba mươi bảy người khác đều thuận lợi tiến vào vòng hai.

“Lôi đài thứ mười, trận thứ bảy mươi tám, Thiên Phong thành Triệu Trường Thanh đối chiến Thiên An thành Quyền Hưng Triều.”

“Lại tới rồi, lại tới rồi, lại là Thiên Phong thành đối chiến Thiên An thành!”

“Ta biết người này, hắn tên là Triệu Trường Thanh, là thiếu thành chủ Thiên Phong thành, cũng là một tiểu thiên tài nga!” Dưới đài có người biết Triệu Trường Thanh nói.

“Hắc hắc, vậy thì thế nào, Quyền Hưng Triều chính là đệ nhất thanh niên của Thiên An thành chúng ta, là tồn tại đỉnh phong Võ Sư, năm nay mới 23 tuổi. Vị thiếu thành chủ Thiên Phong thành kia, hắn có tu vi bao nhiêu chứ?” Một tuyển thủ của Thiên An thành nói.

“Vài tháng trước ta ở Thiên Phong thành, hắn vẫn là Võ Sư lục giai, bất quá nếu so sánh thì chênh lệch cũng khá lớn, bất quá ta vẫn xem trọng sự phát triển sau này của Triệu Trường Thanh, bởi vì năm nay hắn mới 20 tuổi.” Người biết Triệu Trường Thanh nói.

“Hắn 20 tuổi đã Võ Sư lục giai, ân, cũng tính là một tiểu thiên tài rồi, bất quá hiện tại mà nói, hắc hắc, con đường của vị tiểu thiên tài Thiên Phong thành này cũng chỉ đến đây thôi.” Tuyển thủ đến từ Thiên An thành nói.

Khi hai người bước lên lôi đài, Triệu Trường Thanh với dáng vẻ phong khinh vân đạm, phong độ phiêu dật, phong lưu phóng khoáng đã làm mê mẩn không ít tiểu tỷ tỷ dưới đài.

“A!!! Thật là soái nha, ta muốn sinh khỉ con cho hắn.”

“Quá soái rồi, sao lại có người soái như vậy chứ, hắn là của ta của ta.”

Có mấy tiểu tỷ tỷ suýt nữa đã cãi nhau.

Điều này làm cho các tuyển thủ bên cạnh lôi đài, còn có Quyền Hưng Triều trên đài ghen tị không thôi.

Hắn âm thầm nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, tiểu tử Thiên Phong thành này lại cướp hết cả hào quang của ta, lát nữa phải giày vò hắn một phen, đánh nát cái mặt đẹp của tiểu tử này, sau đó đá ra khỏi lôi đài.

“Bắt đầu!”

“Vèo!”

Quyền Hưng Triều xông lên trước, cơ thể mang theo từng luồng gió mạnh, nhanh chóng tới trước mặt Triệu Trường Thanh, trường đao ra khỏi vỏ, mang theo một luồng linh khí dao động, đao quang nhanh như tia chớp lao tới trước ngực Triệu Trường Thanh.

“A, mau tránh ra!!” Các tiểu tỷ tỷ dưới lôi đài đều sợ hãi, hét lên bảo Triệu Trường Thanh tránh ra.

“Hắc, đây chính là tiểu thiên tài mà ngươi nói sao, ngoài đẹp trai thì chẳng được tích sự gì cả.” Có người bên cạnh trêu ghẹo nói.

Quyền Hưng Triều nhìn thấy đao của mình sắp chém vào người tiểu tử này. Đột nhiên, bóng dáng Triệu Trường Thanh chợt lóe, biến mất không thấy đâu. Sau một thoáng sững sờ, Quyền Hưng Triều phát hiện trên bả vai trái của mình xuất hiện một vỏ kiếm.

Thì ra, Triệu Trường Thanh ở thời điểm lưỡi đao sắp chạm vào thân thể, hai chân di chuyển, xoay người ra sau lưng Quyền Hưng Triều, đặt vỏ kiếm lên vai trái của Quyền Hưng Triều.

“Sao có thể, tiểu tử này sao có thể nhanh như vậy!”

Sao mình có thể nhận thua? Sao mình có thể thua? Hắn không tin vào tà đạo này, vừa rồi nhất định là ảo giác.

Nhìn thấy đây chỉ là vỏ kiếm. Quyền Hưng Triều cắn răng, nắm chặt trường đao xoay người chém ra phía sau, nhưng hắn phát hiện mình chém vào khoảng không.

Trong lúc hắn đang kinh hãi, hắn phát hiện trên bả vai bên phải có thêm một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ.

Hắn lộ vẻ kinh hãi, mặt như tro tàn buông thanh trường đao trong tay ra, đầu hàng nhận thua.

“Đa tạ.”

Triệu Trường Thanh thu kiếm vào vỏ.

“A!!! Thật là soái nha!”

“Sao có thể, hắn sao lại có thể cường đại như vậy.”

“Ngươi không phải nói hắn chỉ là Võ Sư lục giai sao? Tốc độ này sao có thể là Võ Sư có được? Võ Sư lục giai có thể đánh bại Võ Sư đỉnh phong sao?”

“Hắn ít nhất cũng là Võ Sư đỉnh phong, hoặc là, có khả năng, đã đạt tới... Võ Linh.”

Triệu Trường Thanh chậm rãi đi xuống lôi đài, lại bị một đám tiểu tỷ tỷ vây quanh.

“Hắc, đây là người mà các ngươi nói là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Thiên An thành? Sao lại rác rưởi như vậy nha? Quá yếu đi, đơn giản là không thể nhìn được!” Dương Phong ở bên cạnh mấy người Thiên An thành lớn tiếng châm chọc.

“Hắc hắc, như thế nào? Gói quà lớn này có tốt không?” Triệu Thế Phương ở khu nghỉ ngơi bên cạnh lôi đài cười sảng khoái, nói với thành chủ Thiên An thành: “Đây chính là thiên kiêu của Thiên An thành các ngươi sao, ta thấy cũng không ra gì nha. Gặp phải người Thiên Phong thành chúng ta, chẳng phải cũng bị đánh bại như chém dưa thái rau sao.

Có lẽ trong mắt các ngươi, Thiên Phong thành chúng ta là gói quà lớn, nhưng trong mắt chúng ta, các ngươi mới là gói quà lớn nha, hahahahahaha.”

Quá sảng khoái, quá sung sướng, đây là tâm tình hiện tại của Triệu Thế Phương.

Những người đi cùng Thiên Phong thành ở đài quan chiến cũng đều đỏ mặt, Ngụy Bá Thiên càng là liên tục gào thét.

Ở một khán đài khác, “Phụ thân, người nhìn thấy không, mấy người ta nói có phải rất lợi hại không? Đặc biệt là Triệu Trường Thanh kia, tên kia rất mạnh!”

Đối diện với Tần Triệt, Tần Thái, hai người đắc ý nói: “Đại ca, nhị ca, như thế nào, ta nói không sai chứ.”

“Chuyện này, chuyện này không thể nào.” Tần Thái có chút không dám tin. Lôi đài thứ hai trận thứ hai mươi, nữ hài Thiên Phong thành kia và đối thủ của nàng chênh lệch hai tiểu cảnh giới, cái này còn có thể nói, nhưng, tại sao nàng lại ra tay sắc bén như vậy? Xem ra đã giao đấu rất lâu, nhưng trên thực tế chỉ có một chiêu đã kết thúc trận đấu, bởi vì nàng chỉ ra một chiêu.

“Cái này thì có gì là không thể, nếu ngươi ở trong bí cảnh thử luyện vài ngày cũng có thể.” Tần Càn âm thầm cười trong lòng.

Những người được huấn luyện từ trong bí cảnh thử luyện ra, đa số đều có khí thế nội liễm, dù sao kỹ năng chiến đấu loại đồ vật này, đều là ký ức khắc vào trong xương cốt, cũng không thể biểu hiện ra ngoài khí thế được.

“Có ý tứ, Triệu Trường Thanh kia sẽ là quán quân vòng đấu loại Thiên Chủ phủ lần này. Thực lực của hắn còn không chỉ như vậy, hai mươi tuổi, Võ Linh nhị giai, đến từ một nơi nhỏ như Thiên Phong thành, đích thực là một nhân vật thiên tài.

Cái cửa hàng Duyên Lai Duyên Khứ mà ngươi nói, có ý tứ!” Tần Lãng với ánh mắt sắc bén nhìn hết thảy chuyện này, cuối cùng đưa ra kết luận khiến cho ba huynh đệ Tần gia khiếp sợ!

---