TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 143: Nã Vào Nơi Địch Đóng Quân

Chương 143. Nã Vào Nơi Địch Đóng Quân

Dmitri hét lớn:

"Quân địch đang thả khói ngụy trang! Tôi không nhìn thấy gì cả!"

Vương Trung:

"Chúng đang rút lui. Được rồi, ngừng bắn!"

Thực ra, Vương Trung hoàn toàn có thể sử dụng khả năng nhìn xuyên khói của mình để tiếp tục chỉ huy pháo tự động bắn phá, nhưng nếu khoảng cách quá xa, độ chính xác của đạn sẽ giảm đi đáng kể, gây lãng phí đạn dược.

Hắn không biết số đạn dược mà Loktev tiếp tế có thể duy trì được bao lâu, cũng không biết mình sẽ phải cầm cự ở đây trong bao lâu nữa, nên cần phải tiết kiệm đạn dược hết sức có thể.

Mệnh lệnh được ban ra, tiếng súng im bặt.

Ngay lập tức, từ khắp nơi trong nhà máy phân bón, những người lính vừa bị pháo tự động của Panzer II ép phải ẩn nấp trong công sự, đồng loạt ngẩng đầu lên.

"Kết thúc rồi sao?"

"Sao lại ngừng bắn rồi?"

"Chúng thả khói ngụy trang, chẳng lẽ định tấn công sao?"

"Không giống, khói mù mịt ở xa vậy, hơn nữa bãi mìn giả cũng chưa được gỡ bỏ, chắc là chúng chạy rồi!"

Các binh sĩ hỏi han nhau, nhưng vẫn chưa dám chắc chắn rằng mình đã chiến thắng.

Vương Trung từ cửa sổ thò đầu ra, hướng bên ngoài hô to:

"Địch rút lui rồi! Chúng ta đã đánh lui đợt tấn công đầu tiên của chúng!"

Mọi người nhìn nhau.

Sau đó tiếng hoan hô bùng nổ!

"Uraa!"

"Cũng chẳng có gì ghê gớm!"

Những người trẻ tuổi trong sở chỉ huy tiền phương cũng reo hò, trên mặt đều là vẻ vui mừng.

Vasili vẫn không quên nịnh hót:

"Thắng lợi lại đơn giản như vậy sao? Ngài Chuẩn tướng quả nhiên dụng binh như thần!"

Vương Trung nhíu mày, quay đầu nói với Yegorov:

"Không thể để quân đội sinh ra tâm lý khinh địch! Lập tức tiến hành công tác tư tưởng cho các chiến sĩ, chiến lược là coi thường kẻ địch, chiến thuật là coi trọng kẻ địch! Địch vừa rồi có thể lập tức dùng pháo tự động trên xe tăng bắn trả chúng ta, rõ ràng được huấn luyện rất bài bản!"

Đang nói chuyện thì Popov đi vào, thở dài:

"Sao cậu lại giành việc của tôi thế?"

Vương Trung: "Sao anh lại đến sở chỉ huy?"

"Vừa rồi có một đoàn tàu vào ga, trên đó có các tu sĩ được phân bổ cho chúng ta, nên tôi đưa họ đến đây. Theo quy định, mỗi đại đội đều phải có một tu sĩ quân đội, chúng ta thực ra vẫn luôn làm trái quy định."

Popov nhún vai: "Các tu sĩ đã đến các đại đội rồi, tôi đến xem có gì có thể giúp được không."

Vương Trung:

"Anh nhanh chóng liên hệ với giáo hội để có được các tu sĩ có năng lực, còn cả Thần tiễn nữa! Vừa rồi tôi suýt chút nữa đã phải dùng pháo 76 ly ở khoảng cách xa như vậy để bắn xe tăng Panzer II của địch. Nhưng cuối cùng vẫn không muốn bại lộ vị trí pháo, nên thôi."

Popov lắc đầu:

"Giáo hội phản hồi rồi, nói các tu sĩ cầu nguyện của Thần tiễn tổn thất nặng nề trong hơn mười ngày chiến đấu vừa qua, hiện tại đang chuẩn bị để cho các học viên năm thứ mười của tu viện tốt nghiệp sớm, bổ sung cho tiền tuyến, nhưng họ cần được huấn luyện quân sự."

Vương Trung lắc đầu:

"Thôi, vậy thì bỏ đi, cứ dùng số trang bị và nhân lực hiện tại đánh vậy."

Sau đó, sự yên tĩnh kéo dài đến bảy giờ tối, khi ánh hoàng hôn buông xuống, tu sĩ Peter lại nghe thấy tiếng máy bay trinh sát của địch.

Năm phút sau, mọi người trong sở chỉ huy nhìn thấy chiếc máy bay trinh sát bốc khói đen lao xuống đất.

"Thần tiễn rất hiệu quả khi đối phó với các mục tiêu bay thấp."

Vương Trung trầm trồ.

Popov:

"Đúng vậy, tiếc là không có tác dụng với máy bay bay cao."

Vương Trung:

"Địch muốn dựa vào trinh sát trên không để phát hiện trận địa pháo binh được ngụy trang kỹ lưỡng là rất khó."

Hắn có thể nói như vậy, chủ yếu là vì hai điều, thứ nhất trước khi xuyên không hắn đã xem ảnh chụp từ máy bay trinh sát trên không của quân Đức, thứ hai là hắn đã tự mình quan sát và xác nhận sự ngụy trang của trận địa pháo binh.

Ở trên không, muốn dùng mắt thường để tìm ra những trận địa này là rất khó khăn.

Popov: "Hy vọng là vậy."

Vương Trung nhìn Popov, đột nhiên nảy ra một suy đoán, liền hỏi:

"Anh cứ ở lì trong sở chỉ huy, có phải là không muốn giúp Pavlov xử lý đống tài liệu cao như núi kia không?"

Popov nghiêm túc nói:

"Làm sao có thể! Tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm! Nhưng rất nhiều tài liệu không cần tôi, với tư cách là giám mục của tập đoàn quân, ký tên."

Vương Trung đang định nói chuyện với Popov thì Vasili, người đang canh điện đài, bỗng nhiên lục lại cuốn sổ ghi chép thu được.

Sự chú ý của mọi người lập tức tập trung vào hắn.

Sau một hồi tìm kiếm, Vasili báo cáo:

"Trung đoàn bộ binh cơ giới số 223 của địch đóng quân tại Karashnoye đêm nay!"

Vương Trung lập tức tìm ngôi làng này trên bản đồ:

"Ở đây, chúng ta đã trinh sát rồi, là một ngôi làng lớn có gần 100 ngôi nhà, dân làng đều đã chạy hết.

"Dựa vào kết quả hỏi thăm người dân ở các làng khác, khoảng chín giờ tối thường sẽ không có gió, hiệu quả pháo kích sẽ rất tốt."

Yegorov cầm điện thoại lên, nhưng không lập tức yêu cầu kết nối với trận địa pháo binh, mà hỏi Vương Trung:

"Bắn bao nhiêu đạn?"

Vương Trung:

"Mỗi khẩu 3 viên đi. 24 viên là đủ cho bọn chúng một phen hú vía rồi. Chẳng biết khi nào mới được bổ sung đạn pháo 203 ly, nên tiết kiệm một chút."

Yegorov lúc này mới nói với điện thoại viên:

"Kết nối với trận địa pháo binh."

(Chương bạo thêm vì b HoangAnh220zm đẩy kp)