TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 147: Đợi Chiến Tranh Kết Thúc 2

Chương 147. Đợi Chiến Tranh Kết Thúc 2

Đáng tiếc là Vương Trung có góc nhìn từ trên cao, có thể điều chỉnh góc độ để nhìn thấy khuôn mặt cô gái!

Ý là sao đây? Những hành động anh hùng của mình, đã khiến cô ấy rung động rồi sao? Cô ấy thích mình bây giờ, chứ không phải tên vô dụng trước kia?

Lúc này, Vương Trung nghĩ đến hành động "trẻ em cấm xem" của "hai người" vừa nãy.

Có vẻ như bây giờ mình ôm chầm lấy cô ấy, hôn lên môi cô ấy cũng chẳng có vấn đề gì? Đây là phong tục tập quán của người ta mà!

Có cái gì đó trong người Vương Trung bắt đầu gào thét: "Lên thôi!"

Hiện tại, thứ duy nhất cản trở Vương Trung là sự dè dặt của một người đàn ông Trung Quốc, chỉ cần hắn từ bỏ sự dè dặt này...

Lúc này, một ý nghĩ mới lóe lên trong đầu Vương Trung.

Nếu như mình chết rồi thì sao?

Dù cho đến hiện tại đã sống sót qua rất nhiều lần cận kề cái chết, nhưng... sự thật là hắn vẫn luôn phải nhảy múa cùng Tử Thần.

Một bài hát cũ vang lên bên tai Vương Trung:

Có lẽ anh đã rời xa, sẽ không trở về nữa...

Em có hiểu, em có hiểu không?

Có lẽ anh đã gục ngã, không thể đứng lên nữa.

Em còn muốn mãi mãi chờ đợi?

...

Giây phút ấy, mọi dục vọng tầm thường, ham muốn nhục dục đều tan biến, trong tâm trí Vương Trung chỉ còn lại một niềm tin kiên định.

Hắn không nên để người con gái yêu mình phải chờ đợi trong vô vọng.

Hắn không nên để con mình sinh ra trong địa ngục trần gian này.

Cho đến ngày chiến thắng kẻ thù tàn bạo, cho đến ngày khói bếp lại rực lên trên mái nhà, cho đến ngày những thiên thần có thể yên giấc, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh cô gái ấy, cùng cô ấy vun đắp tương lai.

Vì vậy, Vương Trung đè nén xúc động trong lòng.

"Lyudmila"

Hắn nói:

"Tôi sẽ nhanh chóng đánh bại kẻ thù, đánh bại đế quốc Prosen, sau đó sẽ cho cô câu trả lời chính thức."

Lyudmila mỉm cười:

"Nghe anh nói cứ như thể anh là vị nguyên soái quyết định cục diện chiến tranh vậy. Đúng là anh vẫn vậy, mới là chuẩn tướng thôi mà đã bay bổng rồi."

Nói rồi, cô nàng đấm mạnh vào vai Vương Trung vài cái.

Rạng sáng ngày 6 tháng 7 năm Julian thứ 914.

Vương Trung lồm cồm bò dậy khỏi chiếc giường dã chiến đơn sơ, nhìn thấy Yegorov đang ngồi đánh giày ở giường bên cạnh.

"Tối qua sao cậu lại quay về sở chỉ huy? Bọn tôi cứ tưởng cậu phải kiếm chỗ nào đó qua đêm chứ."

Yegorov nói.

"Cô ấy không tiện."

Vương Trung đáp.

"Không tiện mà còn chạy đến tìm cậu?"

Yegorov hỏi lại:

"Không, ý tôi là cô ta đến để ngủ với cậu. Natalia kia cũng vậy, không tin cậu cứ bảo B4 khai hỏa đi, tiếng súng vừa vang lên là y như rằng sẽ thấy gã Alyosha nào đó xách quần chạy ra từ xó xỉnh nào đó."

Vương Trung há hốc mồm, người phương Tây phóng khoáng vậy sao?

Yegorov đợi một lúc không thấy Vương Trung đáp lại, bèn ngẩng lên nhìn hắn, hỏi lại lần nữa:

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao cậu lại từ chối cô ấy?"

Vương Trung đành phải thành thật khai báo.

Yegorov nghe xong thì kinh ngạc đến mức động tác đánh giày cũng dừng lại: "Cái gì... Vậy nếu chiến tranh kéo dài ba, năm năm, chẳng lẽ cậu định nhịn suốt từng ấy thời gian? Không sợ chịu hết nổi à? À, tôi hiểu rồi, cậu định tìm gái làng chơi đúng không?"

Vương Trung cạn lời, sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện đó?

"Điều này thể hiện chí hướng cao cả của tôi!"

Hắn muốn ngâm cho Yegorov nghe vài bài thơ biên ải, thể hiện khí phách "không phá Lâu Lan quyết không về" của mình, nhưng rồi chợt nhận ra bản thân không thể nào dịch nổi những vần thơ trong đầu sang tiếng Ant.

Hỏng rồi, không thể khoe khoang bằng thơ phú được.

Đúng lúc này, Popov trở mình thức giấc.

Cả ba người bọn họ đều ngủ trên giường dã chiến kê trong căn phòng lớn cạnh sở chỉ huy, mỗi chiếc giường cách nhau ba mét.

Popov nhìn Vương Trung với vẻ nghi hoặc:

"Aleksei Konstantinovich, đây không giống như là điều cậu sẽ làm. Tuy tôi có nghe nói cậu chưa từng động vào Lyudmila Vasilyevna, nhưng cậu nổi tiếng là kẻ ham muốn quá mức mà."

Nói rồi, Popov liếc nhìn xuống phía dưới của Vương Trung:

"Chẳng lẽ... cậu bị thương?"

"Đó là những lời lẽ mà một giám mục nên nói ra sao?"

Vương Trung hỏi.

"Tôi là người theo chủ nghĩa thế tục, cậu quên rồi à?" Popov đáp.

Thế tục kiểu gì vậy? Tôi thấy cậu là tín đồ tốc độ thì có! Rất thích phá luật!

Vương Trung quyết định không đôi co về vấn đề này nữa, nếu cứ tiếp tục, e là Popov sẽ nghĩ hắn bị nhập - dù sự thật đúng là như vậy.

Hắn quay sang Yegorov: "Tôi cho rằng hôm nay quân địch chắc chắn sẽ tìm cách gỡ mìn, chúng sẽ sử dụng khói để che khuất tầm nhìn, yểm hộ cho việc gỡ mìn."

"Chắc chắn rồi."

Yegorov vừa bôi một lớp xi mới lên giày, vừa nói:

"Ngay từ trước khi giao tranh, tôi đã nghe nói quân Prosen rất thích sử dụng khói, không ngờ chúng lại ưa chuộng nó đến vậy."

Chỉ cần quân Prosen phát động tấn công, khói mù sẽ mịt mù khắp nơi, chúng vận dụng chiến thuật khói mù một cách tài tình.

Yegorov nói tiếp:

"Ngược lại, chúng ta lại khá lơ là trong việc sử dụng khói, bộ binh tuyến đầu thậm chí còn không được trang bị lựu đạn khói, phải đi cướp của quân Prosen."

"Có rất nhiều thứ chúng ta cần phải cướp từ tay quân Prosen, ví dụ như bộ đàm! Tại sao số lượng radio lại ít như vậy?"

Vương Trung nói.

"Bởi vì các vị nguyên soái vẫn thích sử dụng liên lạc viên."

Yegorov nhún vai.