Chương 149. Chuẩn Bị Gỡ MÌn
Lúc này, điện thoại reo lên.
Vương Trung tự mình nhấc máy:
"Tôi là Rokossovsky, có chuyện gì vậy?"
"Tốt nhất là cậu đến sở chỉ huy lữ đoàn một chuyến, chúng ta vừa nhận được mệnh lệnh của Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân."
Pavlov nói ở đầu dây bên kia.
————
Sở chỉ huy lữ đoàn.
"Lữ đoàn của cậu cần bám trụ tại vị trí cho đến 8 giờ tối ngày 11 tháng 7, để Tập đoàn quân thiết lập tuyến phòng thủ mới."
Vương Trung đọc xong mệnh lệnh, ngẩng đầu nhìn Pavlov.
"Vậy là cuối cùng Tập đoàn quân cũng nhận ra Bogdanovka đã thất thủ?"
Pavlov lắc đầu:
"Vẫn chưa thất thủ, chúng ta vẫn nhận được rất nhiều điện báo từ Bogdanovka. Nhưng Quân đoàn xe tăng số 23 phụ trách giải vây đã bị đánh tan. Nghe nói tàn quân đã rút lui về Dolgi, phía Bắc chúng ta."
Pavlov gõ nhẹ lên bản đồ, vị trí đầu ngón tay có biểu tượng của một đơn vị thiết giáp.
Vương Trung:
"Bản đồ được cập nhật sáng nay à?"
"Vâng. Ban tình báo của Tập đoàn quân cho rằng lực lượng đối diện với chúng ta là một phần của Sư đoàn Panzergrenadier số 15, được tăng cường thêm một số đơn vị hỗ trợ. Họ cho rằng chúng ta có thể dựa vào công sự để phòng thủ vững chắc."
Vương Trung cau mày:
"Một sư đoàn thiết giáp của địch có ít nhất 15.000 quân, chúng ta cộng cả Trung đoàn phòng thủ và Trung đoàn Beshenkovichskaya số 5 mới được sáp nhập vào cũng chỉ có khoảng 2.000 người, hơn nữa chúng ta lại cực kỳ thiếu thốn trang bị kỹ thuật, pháo chống tăng chỉ có vỏn vẹn 3 khẩu! Trong khi đó quân địch có thể có đến hàng trăm xe tăng!"
Pavlov ủ rũ:
"Tập đoàn quân khăng khăng rằng đối diện với chúng ta chỉ có một phần của Sư đoàn Panzergrenadier số 15."
Vương Trung còn chưa kịp chửi thề thì bên ngoài phòng truyền đến tiếng nổ.
Nhưng âm thanh rất nhỏ, nghe như tiếng sấm từ xa vọng lại.
Vương Trung:
"Chuyện gì vậy? Có nơi nào khác đang bị pháo kích sao?"
Grigory lao vào sở chỉ huy:
"Là súng cối, nghe giống như súng cối hạng nặng 120 mm."
Vương Trung:
"Vậy chắc chắn là pháo binh sư đoàn trực thuộc Sư đoàn Panzergrenadier số 15 rồi."
Hắn đã từng chỉ huy Sư đoàn Panzergrenadier số 15 trong game Steel Division nên rõ như ban ngày.
Hắn đặt tay lên điện thoại, chờ đợi tiếng chuông vang lên.
Hắn không phải chờ đợi lâu.
"Tôi là Rokossovsky, nói đi."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Yegorov từ sở chỉ huy tiền phương: "Bọn chúng thả khói rồi, chắc là công binh chuẩn bị gỡ mìn. Trước khi khói bốc lên, kính ngắm của pháo đội đã nhìn thấy chiếc xe tăng số một của chúng đang di chuyển dọc theo đường cái, có lẽ là đang chuẩn bị gỡ mìn trên đường trước – mặc dù chúng ta không chôn mìn trên đường."
Vương Trung:
"Bắn trước đi, nhớ dùng khói để che khuất trận địa pháo 76 mm."
Dù sao cũng dựa theo chư nguyên đã thiết lập sẵn từ trước, dứt khoát để pháo vị chắn chính diện, tránh để địch nhân phát hiện.
"Tôi lập tức quay về."
Sau khi cúp điện thoại, Vương Trung nói với Pavlov:
"Cứ tiếp tục than khóc với cấp trên, dựa vào chút quân lực hiện tại của chúng ta, tuyệt đối không cản nổi một sư đoàn thiết giáp của bọn chúng. Nhờ vào anh!"
Lúc Vương Trung chạy tới tiền tuyến, công binh của địch đã bị đánh lui.
Nói như vậy cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì sau khi mất ba chiếc, những chiếc xe tăng Panzer I phá chướng ngại vật vẫn bắn thành công tên lửa kéo theo dây nổ.
Từ góc nhìn bao quát của Vương Trung, có thể thấy rõ ràng dấu vết dây nổ để lại giữa đường.
Vương Trung quan sát một hồi, lắc đầu nói:
"Lần này địch biết chúng ta không gài mìn trên đường cái rồi."
Yegorov:
"Nếu địch tấn công theo đường cái, chẳng khác nào tự tìm đường chết sao? Chúng ta đã phá hủy ba chiếc xe tăng công binh Panzer I của chúng, nếu chúng tấn công trên đường, chúng ta chắc chắn có thể phá hủy nhiều hơn.
"Đến lúc đó chúng bị chặn lại trên đường chẳng khác nào bia sống, muốn tản ra cũng không được, hai bên đường toàn là bãi mìn."
Vương Trung gật đầu:
"Đúng vậy, xem địch định làm gì đây."
————
Chuẩn tướng Randolph - Sư đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp số 15 - đang đứng trên nóc xe chỉ huy bọc thép của mình, dùng ống nhòm quan sát chiếc Panzer I bị phá hủy.
"Địch đã tính toán xong tham số bắn, thậm chí có thể bắn hỏng xe tăng công binh của chúng ta qua cả màn khói."
Randolph hạ ống nhòm xuống.
"Mặc dù quân Ant từ trước đến nay chỉ là một lũ vô dụng, nhưng lần này chúng làm tốt đấy. Tấn công theo đường cái sẽ khiến chúng ta tổn thất nặng nề."
Tham mưu trưởng Sư đoàn phụ họa:
"Tuyệt đối không thể đi đường cái, các công binh còn báo cáo, hai bên đường toàn là bãi mìn, không cắm biển cảnh báo. Lực lượng tấn công mà bị chặn lại trên đường cái thì đúng là bia sống.
"Hay là, rải thêm khói, để công binh bắt đầu gỡ mìn?"
Chuẩn tướng Randolph "Ừm" một tiếng, chống cằm trầm tư.
————
Lúc này Vương Trung phát hiện ra một điều, xe pháo cối của địch đang nằm trong tầm mắt hắn.
Trước đó ở Cao điểm Peniye, hắn đã nhìn thấy xe cối của địch, có vẻ như đây là thao tác tiêu chuẩn trong giáo trình chiến thuật của quân Prosen, xe cối muốn tiến đến khoảng cách này để khai hỏa.
Lúc ở Cao điểm Peniye, trong tay Vương Trung không có hỏa lực bắn gián tiếp, bọn chúng còn đỗ xe ở sườn dốc phía sau cao điểm, cho nên quả thật không có cách nào đối phó với những xe cối này.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác, thứ nhất phía tây nam là một vùng đồng bằng rộng lớn, căn bản không có sườn dốc, thứ hai là lần này Vương Trung có hỏa lực bắn gián tiếp.
( Chương này bạo vì b zzzkt13579 đã đẩy kp)