TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 177: Những Người Lính Không Có Kinh Nghiệm

Vương Trung: "Dừng lại! Tháp pháo sang trái 15 độ! Thấy chiếc xe tăng số hiệu 233 kia không?"

Alexander:

"Thấy rồi, đạn xuyên giáp! Nhanh!"

Lính nạp đạn: "Đạn xuyên giáp, rõ!"

Vương Trung cũng chui vào bên trong, nên nhìn thấy rõ ràng quá trình nạp đạn xuyên giáp vào nòng pháo, sau đó nòng pháo tự động đóng lại.

Alexander đạp mạnh bàn đạp.

Bên trong tháp pháo không nhìn thấy tia lửa lóe lên và khói đặc khi bắn, chỉ có thân pháo lùi về phía sau, nhả ra vỏ đạn còn bốc khói.

Vỏ đạn rơi xuống sàn, chẳng ai nhặt.

Vương Trung chợt nhớ ra, hắn còn phải kiểm tra kết quả chiến đấu chứ, không phải ở đây xem họ thao tác pháo.

Chuyển góc nhìn, Vương Trung thấy xe tăng số 233 có lính xe tăng bò ra.

Vương Trung: "Bắn! Súng máy bắn! Xối chết bọn chúng! Nạp đạn nổ! Chắc chắn đây là kíp xe kỳ cựu của chúng, giết sạch!"

Súng máy hạng nặng và súng máy đồng trục của xe tăng số 422 cùng khai hỏa.

Đáng tiếc, dù là pháo thủ Alexander hay thợ máy điện đài đều không nhìn thấy kẻ địch đang nằm rạp dưới đất, hiệu quả của súng máy rất kém.

Lính nạp đạn:

"Đạn nổ, rõ!"

Alexander lập tức khai hỏa, đạn nổ bắn trúng bên cạnh xe số 233 bị bỏ lại, ngay lập tức nổ chết một lính xe tăng, làm bị thương một người, nhưng trưởng xe của địch không hề hấn gì!

Vương Trung:

"Nạp tiếp!"

Ngày xưa trên một số trang web đăng bài viết về quân sự, thường thấy những tình tiết ca ngợi tài năng quân sự của đối phương rồi lấy lễ đối đãi, nhưng bây giờ Vương Trung chẳng muốn lấy lễ nghĩa gì cả.

Hắn nghĩ đến cảnh bọn tinh nhuệ này chạy về dưỡng thương xong lại quay lại, có thể gây thương vong lớn cho quân mình, thì chỉ muốn giết sạch bọn chúng.

Quả đạn nổ thứ hai bay tới, cuối cùng tổ lái xe tăng đó cũng chỉ còn lại một thợ máy điện đài.

Vương Trung cân nhắc, vì một tên thợ máy điện đài mà bắn thêm một quả đạn nổ thì không hợp lý lắm, hiệu quả quá thấp, bèn ra lệnh mới: "Tiến lên, tập hợp với các xe tăng khác của chúng ta."

Lúc này, Vương Trung phát hiện, quân địch bắt đầu rút khỏi thành, hắn bèn quyết đoán thay đổi mệnh lệnh:

"Sang trái ba mươi độ, tiến lên sườn dốc nhỏ bên trái!"

Mệnh lệnh lập tức được thực hiện.

Lên đến sườn dốc, Vương Trung mở nắp hầm, thò đầu nhìn ra phía sau, xác nhận không còn đạn súng máy nào bắn tới nữa, mới thò đầu ra ngoài.

"Tháp pháo sang trái 5 độ, thấy chiếc xe tăng Panzer IV đang rút lui kia không? Khoảng cách 750 mét! Đạn xuyên giáp!"

Hắn vừa dứt lời, pháo đã khai hỏa, viên đạn bắn trúng động cơ của chiếc Panzer IV, khiến nó bốc cháy.

"Súng máy đừng có đứng im, bắn chặn đường rút lui của chúng!"

Trong lúc xe tăng số 422 đang xả hết hỏa lực, những chiếc T-34 khác cũng phát hiện ra nó, lần lượt tiến tới.

Vương Trung nhìn một lượt, ôi chao, mất toi 8 chiếc!

Kẻ địch thậm chí còn không bắn thủng được T-34, vậy mà mất tới 8 chiếc?

Hắn nhìn ra chiến trường hỗn loạn, nhận thấy tất cả những chiếc T-34 bị bỏ lại đều không hề phát nổ hay bốc cháy, nhìn kỹ lại thì thấy hoặc là xích bị đứt, hoặc là vòng xoay tháp pháo bị kẹt, hoặc là sau khi va chạm với xe tăng địch thì xích và bánh xe dẫn động bị hỏng.

Vương Trung không hiểu nổi, tại sao chỉ vì vòng xoay tháp pháo bị kẹt mà bỏ xe, rõ ràng có thể lái về thành, để thợ sửa chữa ở xưởng sửa chữa!

Xem ra sau trận đánh này nhất định phải tổ chức rút kinh nghiệm, phải phê bình nghiêm khắc những kíp xe đã bỏ xe.

Vương Trung nghĩ vậy, còn những chiếc T-34 còn lại đã tập hợp thành hàng ngang, đang xả hỏa lực, tàn sát quân địch đang tháo chạy khỏi thành.

Đợt tấn công này của địch coi như bị đánh tan.

Vương Trung thậm chí còn lấy được cả mạng của viên tướng địch! Chắc chắn hôm nay quân Prosen không thể tổ chức tấn công được nữa.

Hắn vuốt cằm tính toán, đợi đến đêm xuống, nên tổ chức lực lượng ra khỏi thành, kéo hết số T-34 bị bỏ lại về, sửa chữa xong lại tiếp tục dùng.

Đây chính là những vũ khí quý giá mà vất vả lắm hắn mới có được.