Chương 200. Tấn Công Kết Thúc
Tuấn mã phi nước đại, lính Prosen căn bản không kịp phản ứng - hay nói đúng hơn, chúng căn bản không ngờ tới sẽ gặp phải một cuộc tấn công của kỵ binh quy mô lớn như vậy trên chiến trường hiện đại.
Mặc dù là kỵ binh, nhưng lực lượng này không giơ cao kiếm, mà là cầm súng lục và súng tiểu liên.
Họ vừa tiến lên như vũ bão, vừa không ngừng bắn.
Cứ ba kỵ binh lại có một lính ném lựu đạn, ném lựu đạn từ cửa sổ vào những tòa nhà có quân địch một cách chính xác.
Vương Trung kinh ngạc nhìn tất cả những điều này, sau đó nhớ lại những gì Pavlov đã nói cách đây hai tiếng: Tập đoàn quân 63 đã cử một lực lượng "cơ động nhanh" đến hỗ trợ Loktev.
Thì ra là cơ động nhanh kiểu này!
Lúc này, sau nhiều giờ giao tranh ác liệt trong thành phố, bộ binh Prosen đã kiệt sức, cuộc tấn công như chẻ tre của kỵ binh đã nghiền nát ý chí chiến đấu cuối cùng của chúng.
Ngay lúc đó, bốn sĩ quan kỵ binh cưỡi những con ngựa cao to màu nâu đỏ tiến đến trước xe tăng của Vương Trung, viên tướng dẫn đầu nhìn thấy dấu hiệu bạch mã trên xe tăng của Vương Trung.
Sau đó, ông ta giơ tay chào theo kiểu quân đội: "Kỵ binh của quân đoàn số 7 xin gửi lời chào tới ngài, chuẩn tướng Rokossovsky. 15.000 kỵ binh của chúng tôi đang càn quét toàn thành phố, các ngài đã vất vả rồi."
Vương Trung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
—— "Khi phòng thủ, công sự, chiến thuật và bố trí hỏa lực đều rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là viện quân tiếp ứng liên tục."
————
Một giờ sau khi đẩy lui cuộc tấn công của quân địch, lúc 15h30 ngày 8 tháng 7.
Vương Trung chỉ huy xe tăng 422 quay trở lại trận địa chuẩn bị khai hỏa ban đầu của họ.
Những cư dân may mắn sống sót đã chuyển thi thể của quân Vệ giáo tử trận đến ven đường lớn, xếp ngay ngắn cạnh nhau.
"Dừng lại."
Theo mệnh lệnh của Vương Trung, chiếc xe tăng dừng lại.
Hắn leo ra khỏi tháp pháo, nhảy xuống đất, tiến đến trước mặt một người lính Vệ giáo đang nắm chặt quả bom khói.
Vương Trung nhớ chàng trai trẻ này, trước khi quân địch tấn công, hắn đã ra lệnh cho anh ta đợi tu sĩ phát hiện máy bay địch tập kích thì ném bom khói vào hầm trú ẩn đã trống, dụ máy bay địch lao xuống oanh tạc.
Không ngờ không phải Stuka của địch mà là đạn pháo và bộ binh ập đến.
Vương Trung cởi mũ, cúi đầu mặc niệm trước mặt người thanh niên.
Chỉ cần một quyết định sai lầm của người chỉ huy, rất nhiều người sẽ bỏ mạng, Vương Trung lại một lần nữa nhận thức sâu sắc điều này.
Ngay lúc này, tiếng còi báo động phòng không chói tai vang vọng khắp thành phố.
Vương Trung ngẩng đầu, có lẽ tu sĩ Peter gọi điện thoại không tìm thấy hắn nên chỉ báo cáo tình hình cho lực lượng phòng không.
Vương Trung leo lên xe tăng, đứng trên đó ngẩng đầu nhìn lên, không cần chuyển góc nhìn cũng nhìn thấy phi đội máy bay địch ở phía chân trời.
Chuyển góc nhìn, Vương Trung phát hiện ra phi đội đó có đến 20 chiếc máy bay ném bom DB-215 và 30 chiếc máy bay ném bom bổ nhào Stuka!
Có thể thấy quân địch thực sự rất muốn chiếm Loktev trước khi Tập đoàn quân 63 đến!
Vương Trung kết thúc quan sát, hét lớn với xung quanh:
"Máy bay địch đến rồi! Nấp vào hầm trú ẩn! Nhanh nấp vào hầm trú ẩn! Đừng lo thi thể nữa, cứ để trên đường! Nhanh vào hầm!"
Aleksandr và các đồng đội cũng leo ra khỏi xe tăng.
Cánh cửa một ngôi nhà bên cạnh mở ra, một bà lão cất tiếng gọi: "Các cậu ơi, vào đây! Hầm nhà tôi còn chỗ!"
Kíp xe tăng số 422 lập tức chạy vào trong nhà.
Vương Trung liếc nhìn phi đội máy bay trên không trung lần cuối.
Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy thứ gì đó phản chiếu ánh sáng mặt trời ở phía trên cao hơn cả những chiếc máy bay.
Là máy bay!
Mười lăm chiếc MiG-3 thả thùng nhiên liệu phụ, từ trên cao bổ nhào xuống, lao về phía máy bay địch.
Ngay loạt bắn đầu tiên, năm chiếc DB-215 đã kéo theo khói đen lao xuống đất.
Ngay sau đó, phi đội máy bay bay vòng lại một vòng, tiếp tục lao vào giữa đội hình máy bay ném bom.
Đạn do súng máy bắn ra đan xen nhau trên không trung.
Quân địch có lẽ không ngờ lại bị Không quân Ant chặn đánh bài bản như vậy, căn bản không phái máy bay chiến đấu hộ tống, vì thế trên không nhanh chóng trở thành một lò sát sinh nghiêng về một phía.
Lúc này, còi báo động phòng không trên mặt đất cũng dừng lại, những người vừa nãy còn hối hả chạy vào hầm trú ẩn đều đi ra đường, như đang xem bắn pháo hoa, dõi theo cuộc chiến trên không.
Mỗi khi một chiếc máy bay địch bị bắn trúng bốc cháy dữ dội, mọi người trên mặt đất lại phát ra tiếng reo hò chấn động.
Vài đứa trẻ nghịch ngợm vì muốn xem cho rõ màn trình diễn đặc sắc này đã leo lên tận nóc nhà.
Trận chiến trên không nhanh chóng đi đến hồi kết.
Những chiếc máy bay địch còn sống sót ném bom xuống khu vực ngoại ô, bổ nhào xuống thấp, cố gắng tăng tốc để chạy thoát.
Phi đội MiG-3 chặn đánh đuổi theo đến khi khuất tầm nhìn.
Cả không gian trở nên tĩnh lặng.
Vương Trung nghe thấy một đứa trẻ hỏi:
"Mẹ ơi, chúng ta thắng rồi phải không ạ?"
Mẹ nó trả lời: "Thắng rồi, máy bay của quân địch bị đánh đuổi rồi."
Đứa bé lại hỏi:
"Sao máy bay của chúng ta không đến sớm hơn? Như vậy ông bà nội ngoại đã không chết rồi."
Người phụ nữ chỉ im lặng ôm con vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc con.