TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 211: Lần Đầu Gặp Hoàng Thái Tử

Vương Trung: "À... Nó là ngựa hoang!"

Bucephalus giẫm lên giày phải Vương Trung, đau đến mức hắn muốn khom lưng.

Nhưng mà Bucephalus rõ ràng đã nương chân, nếu không với trọng lượng của nó, ngón chân Vương Trung chắc chắn đã gãy nát rồi.

Vương Trung quyết định không nhắc đến ngựa hoang nữa, nói tiếp:

"Nó không quen đi tàu hỏa, hoảng loạn thôi. Xin lỗi nhé."

Lúc này phần lớn đám công tử bột đã đứng lên, còn mấy tên bị đá bay vẫn nằm rạp trên đất, rên rỉ không ngừng:

"Tôi gãy xương rồi..."

"Ôi lưng của tôi..."

Trên quần của gã xui xẻo nhất xuất hiện một vệt màu nâu, một mùi hôi thỏa ra từ đó.

Lyudmila xuống xe, giả vờ ngắm cảnh xung quanh:

"Ơ, sao trong không khí có mùi gì đó quen quen thế nhỉ? Philippov, cậu có ngửi thấy không?"

Philippov:

"Lyudmila, đừng như thế, đều là quý tộc cả đấy!"

"Hả? Cậu đang nói gì vậy? Cậu không ngửi thấy mùi trong không khí à? Từ đâu ra thế nhỉ?" Lyudmila vẫn cố chấp giả ngơ.

Cũng đúng, trông chờ vào cái gọi là quý tộc mà gã đầu gấu này phải kính sợ, thật không thực tế.

Hắn ta thậm chí còn chẳng kính sợ cả Bạch Mã tướng quân kia mà!

Yegorov quát lớn:

"Đừng làm loạn nữa! Xếp hàng! Gây ấn tượng tốt cho người dân thủ đô!"

Agasukov là thủ đô của vương quốc Kazaria, còn Bogdanovka trước kia là thủ đô của công quốc Vostrom.

Chơi series game "Crusader Kings" thì sẽ biết, hệ thống đất phong là tầng tầng lớp lớp: Lãnh địa bá tước nằm dưới công quốc, công quốc nằm dưới vương quốc, gom đủ ba tước vị vương quốc thì có thể lập ra đế quốc, trở thành Sa Hoàng --

Trong lúc binh sĩ dưới trướng Vương Trung xếp hàng, dàn nhạc quân đội chưa hoàn hồn cũng tập hợp lại, tiếp tục tấu khúc "Lời tạm biệt của nữ nhân nước Ant".

Mấy gã công tử bột bắt đầu chỉ huy gia nhân của mình đưa những kẻ bị thương đến bệnh viện.

Những kẻ còn lại tụ tập một chỗ, giữ khoảng cách an toàn với con bạch mã.

Một gã trong số đó hỏi:

"Aleksei, cậu thuần phục con quái thú này bằng cách nào vậy?"

Bucephalus nghe thấy người khác gọi mình là quái thú, lập tức lắc đầu quẫy đuôi, mũi phì phì, hai chân trước giậm liên hồi.

Vương Trung biết, nó đang vui vẻ. Nó không thích bị gọi là ngựa hoang, nhưng lại thích bị coi là quái thú.

Bucephalus có một tâm hồn thiếu nữ phức tạp.

Vương Trung nhìn con ngựa yêu quý của mình với vẻ nghi ngờ, trong lòng chợt dâng lên một suy nghĩ: Thế giới này có một sức mạnh thần bí có thể biến tên lửa thông thường thành tên lửa dẫn đường, có sức mạnh thần bí có thể khiến người thường thành "Thuận Phong Nhĩ".

Liệu có sức mạnh nào có thể biến ngựa thành tinh không?

Nếu mình là người được Đông Chính Giáo chọn, cưỡi một con ngựa thần thánh cũng là chuyện bình thường nhỉ?

Vừa nghĩ đến đó, Bucephalus bắt đầu gặm tóc hắn.

-- Chắc là mình nghĩ nhiều rồi, nó chỉ hơi thần kinh một chút thôi.

Vương Trung đẩy con ngựa đang nịnh nọt ra xa, nói với đám công tử bột:

"Xin lỗi nhé, ngựa của tôi hơi bị điên."

Mấy gã công tử bột nhìn nhau, kẻ vừa gọi Bucephalus là quái thú lên tiếng: "Không sao, trước giờ cậu vẫn thích những thứ nóng tính mà, ngựa với phụ nữ đều thế cả."

...Mình là kiểu người như cậu ta nói sao?

Một gã khác gật đầu: "Đúng vậy, cậu còn chê Lyudmila quá hiền lành, nên mới không động vào cô ấy."

Ơ? Hình như đào sâu vào vấn đề này sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn NTR thì phải? Thôi kệ, dù sao bây giờ Lyudmila cũng thích mình.

Vương Trung gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, định bụng tiễn khách.

Đúng lúc này, bản nhạc mà dàn nhạc quân đội đang chơi chuyển từ "Lời tạm biệt của nữ nhân nước Ant" sang "Bài ca ngợi Sa Hoàng".

Vương Trung đang ngơ ngác thì thấy tất cả binh lính đều hướng về phía tòa nhà chính của nhà ga, đứng nghiêm chào.

Hắn cũng nhìn theo, sau đó phát hiện ra một người có tên hiển thị!

Ivan Nikolayevich Antonov, quân hàm là Đại úy, bên cạnh còn có dòng chữ: Hoàng thái tử của đế quốc Ant.

Vương Trung cẩn thận quan sát vị hoàng thái tử.

Ừm, cũng chỉ là một anh chàng người Nga điển trai bình thường.

Cái tên cũng là tên con trai, tên đệm và họ cũng theo kiểu đặt tên của nam.

Hoàng thái tử nhìn thấy Vương Trung, lập tức giang rộng vòng tay:

"Aleksei! Bạn thân mến của ta!"

Vương Trung cũng nồng nhiệt đáp lại:

"Ivan! Bạn thân mến của ta!"

Hai người ôm nhau, Vương Trung tranh thủ cảm nhận một chút, Ivan không phải con gái.

Hơi tiếc nhỉ.

Không đúng, chẳng tiếc gì cả! Mình đã có hôn thê xinh đẹp rồi!

Ôm Vương Trung xong, Ivan quay sang Lyudmila, chỉ khẽ cúi đầu chào theo kiểu quý tộc.

Lyudmila: "Tôi đang mặc quân phục, không tiện hôn tay."

Ivan lúc này mới sực tỉnh, đứng nghiêm chào Vương Trung và Lyudmila!

"Xin chào ngài, thưa tướng quân!"

Đám công tử bột bản địa bị cho ra rìa đứng ngơ ngác nhìn nhau.

Vương Trung: "Kính chào ngài, điện hạ! Không có trang bị kỹ thuật do ngài điều phối, chúng tôi không sống nổi!"

Vừa dứt lời, bộ đội của Vương Trung đồng thanh hô lớn:

"Kính chào ngài!"

Ivan kinh ngạc nhìn đội quân:

"Thật đáng kinh ngạc, trông họ cứ như là quân đội trung thành với cậu vậy!"

Vasili: "Báo cáo điện hạ, chúng tôi chính là đội quân trung thành với tướng quân!"

Ivan càng kinh ngạc hơn: "Là vậy sao? Cậu... lại có thể nhận được sự kính trọng của binh lính?"

Vương Trung: "Ngài không biết sao?"

"Không, tôi cứ tưởng chiến công của cậu đều là phóng đại, dù sao cậu xem, tôi vẫn luôn theo dõi cuộc họp của bộ thống soái, chúng ta vẫn luôn chiến thắng mà?"

Vương Trung:

"Điện hạ, báo cáo của các Tập đoàn quân có thể dối trá, nhưng chiến tuyến thì không, chúng ta vẫn luôn rút lui, ngay cả Agasukov này, hiện tại cũng đang rất nguy hiểm."

"Làm sao có thể!"

Hoàng thái tử cười lớn: "Đây chẳng phải là một vùng yên bình sao? Nơi này tập trung 70 vạn quân, 70 vạn đấy!"

Vương Trung nghe thấy con số này, trái tim lạnh đi một nửa.

Xong rồi, số lượng quân của chiến dịch bao vây Kiev cũng trùng khớp.

Tiếp theo chỉ chờ Tập đoàn quân thiết giáp số hai ở phía bắc chuyển hướng.

Nhưng... Nếu quả thật diễn biến như vậy, cũng có nghĩa là St. Yekaterinburg có thể bảo toàn?

Không đúng, không phải lo lắng lúc này, trước tiên phải rút quân của mình ra khỏi vòng vây.

Vương Trung nắm lấy tay hoàng thái tử:

"Ivan, tình hình hiện tại rất nguy hiểm! Quân đội Prosen rất thích bao vây, chúng sẽ..."

Hoàng thái tử cười nói: "Nơi này có bảy mươi vạn quân đội, còn có sông Volga hiểm trở, hơn nữa Công tước thứ mười ba ở Shepetovka cũng có thể yểm trợ cho Agasukov. Yên tâm đi, chúng ta sẽ đánh bại bọn chúng tại đây! Cậu cứ thả lỏng, trước hết để cho quân nghỉ ngơi và bổ sung quân số."

Vương Trung:

"Tôi cần bổ sung binh lính, còn cần xe tăng! Xe tăng T34! Hơn nữa tôi hy vọng tất cả chúng đều được trang bị radio!"

"Yên tâm! Sẽ có, đều sẽ có!"

Hoàng thái tử vỗ vai Vương Trung.

Vương Trung đưa tay lên trán.

Hoàng thái tử lại nói:

"Ồ, đúng rồi, tôi còn một tin nhắn cho cậu, phụ thân Rokossovsky đang ở trang viên chuẩn bị yến tiệc, chúc mừng cậu chiến thắng trở về. Ông ấy còn chuẩn bị cả doanh trại cho quân đội của cậu!"

Vương Trung thở dài, nghĩ thầm cuối cùng cũng có chút tin tức tốt, ít nhất chuyện doanh trại có thể không cần lo lắng.