TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 216: Gặp Lão Công Tước

Hoàng thái tử và quản gia rời đi, Lyudmila quay đầu nhìn Vương Trung: "Ngươi... còn nhớ đường đến thư phòng không? Pháo 381 lợi hại thật đấy, xóa sạch cả trí nhớ của anh rồi."

Vương Trung không rõ Lyudmila là thật sự nhận ra hay đang giả vờ, nhưng điều đó cũng không quan trọng.

Hắn nói: "Vậy thì phiền cô dẫn đường vậy."

Lyudmila vui vẻ ôm lấy cánh tay Vương Trung, kéo hắn đi về phía trước.

————

Lyudmila vừa đẩy cửa thư phòng ra, bên trong liền truyền đến một tiếng quát lớn:

"Tuyệt đối không thể! Ta còn không biết Alyosha là cái thứ gì sao? Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể!"

Sau khi cô đẩy cửa ra, Vương Trung nhìn thấy Pyotr vừa lau mồ hôi vừa nói: "Nhưng con thấy bộ hạ của hắn đều rất tín nhiệm hắn!"

"Con có thể nhìn thấy gì?"

Công tước đứng trước cửa sổ, mặc quân trang, tóc hoa râm mắng:

"Con chính là một con mọt sách! Vẫn luôn làm tham mưu trong Bộ Tư lệnh, chưa từng ra ngoài chiến trường! Chắc chắn con đã nhìn lầm! Hơn nữa, nhìn xem những chiến báo kia đi! Cái gì mà phá hủy sáu trăm cỗ xe tăng Prosen, cái gì mà xe tăng đơn độc xông trận giết chết Thiếu tướng Prosen, con tin không?"

Pyotr chỉ có thể lau mồ hôi.

Lão Công tước: "Hơn nữa, Alyosha là một tên bộ binh! Bộ binh làm sao có thể chỉ huy xe tăng đánh ra chiến tích tốt như vậy?"

Vương Trung thầm nghĩ bởi vì tôi từng chơi War Thunder lại còn dùng tool hack.

Đương nhiên hắn quả thật không biết điều khiển xe tăng, dẫn đến bản thân lâm vào nguy hiểm, về sau nếu có thể, vẫn là phải học kĩ năng của từng vị trí trong xe tăng một chút.

Lúc này, Lyudmila lên tiếng: "Chú Constantine! Cháu có thể chứng minh, Alyosha hắn không giống trước!"

Công tước Constantine Alexandrovich Rokossovsky xoay người, hồ nghi nhìn Lyudmila:

"Lyuda, Lyuda thân yêu của ta, ánh mặt trời và mùa xuân của ta, ta rất muốn tin tưởng cháu, nhưng mà lúc sáu tuổi cháu đã từng giúp hắn nói dối rồi!"

Vương Trung thầm nghĩ sao phải lôi chuyện cũ ra thế? Lyudmila giờ đã là thiếu nữ rồi!

Lyudmila đi qua nắm lấy tay lão Công tước:

"Nhưng đây là sự thật! Chú Constantine, chú đến doanh trại xem thử, nhất định sẽ hiểu!"

Lão Công tước cau mày, nhìn Vương Trung, rồi lại nhìn Lyudmila, hít sâu một hơi: "Được rồi, cũng không phải là không có trường hợp lột xác sau khi trải qua chiến hỏa. Tuy ta cảm thấy Alyosha chắc chắn sẽ không thay đổi, nhưng cháu đã nói như vậy, ta sẽ đến doanh trại xem thử."

Vương Trung: "Vậy thì..."

Lão Công tước trừng mắt nhìn hắn:

"Muốn nói gì thì nói!"

Vương Trung: "Con không phá hủy 600 chiếc xe tăng."

"Đó không phải là nói nhảm sao! Chắc chắn là kiệt tác của tên nịnh hót nào đó!"

Vương Trung:

"Nhưng con thật sự đã tiêu diệt Thiếu tướng của địch - bây giờ có thể là Thượng tướng rồi."

Lão Công tước hung dữ trừng mắt nhìn Vương Trung:

"Trước mặt ta mà con cũng dám nói dối!"

Vương Trung: "Con không nói dối, bộ đàm của quân địch đã nói, bọn chúng nói Bạch Mã tướng quân đã giết chết Thiếu tướng Randolph. Thực tế lúc ấy, doanh trại canh gác sở chỉ huy của quân địch đã thả khói, con chỉ thấy quả đạn pháo thứ hai bắn trúng Thiếu tướng Randolph đang bị thương."

Lão Công tước nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây, hỏi:

"Lúc ấy con cách mục tiêu bao nhiêu mét?"

"850 mét."

Vương Trung lập tức đáp.

"Chỉ huy xe tăng gì?"

"T-34 phiên bản chỉ huy."

"Tại sao lại là phiên bản chỉ huy?"

"Bởi vì phiên bản chỉ huy có tháp chỉ huy, xe trưởng không cần kiêm nhiệm pháo thủ, khả năng bao quát chiến trường tốt hơn. Còn những kíp lái xe trưởng kiêm pháo thủ, sau khi khai chiến thì giống như ruồi mất đầu vậy."

Lão Công tước nghi ngờ nhìn chằm chằm Vương Trung, bỗng nhiên hất tay Lyudmila ra, đi tới bàn làm việc lấy ra một cuộn giấy.

Vương Trung nhìn lại, hóa ra là ảnh chụp từ trên không của Loktev sau khi được ghép lại và phóng to.

Lão Công tước:

"Con hãy kể lại cho ta nghe về diễn biến trận chiến. Ta sẽ đưa ra mốc thời gian, ừm, 11 giờ ngày 7 tháng 7 là tình huống như thế nào?"

Vương Trung: "Thời gian cụ thể con không nhớ rõ lắm, hay là con bắt đầu kể từ đầu, tiện thể nói cho ngài biết về quyết sách của con."

Lão Công tước gật đầu:

"Được!"

Vương Trung: "Ngày 6 tháng 7, sau khi nhận được mệnh lệnh giữ vững trận địa, con quyết định tiến hành trinh sát trước, cho nên đã dẫn đầu một tiểu đội tự mình đi trinh sát Kalinovka..."

————

Hai tiếng sau.

Lão Công tước khoanh tay trước ngực, nhìn bản đồ thành phố với đầy đủ các loại ký hiệu quân sự được vẽ bằng bút chì.

Vương Trung: "Con đã kể xong rồi."

"Ta biết."

Lão Công tước trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ.

Qua một lúc lâu, ông hỏi:

"Con, tại sao lại thi đứng bét?"

Vương Trung ung dung nói:

"So với lý thuyết suông, con càng am hiểu thực chiến hơn. Con đứng bét lớp, chứng tỏ nền giáo dục quân sự của chúng ta có vấn đề!"

Vương Trung nói xong, Lyudmila muốn nói lại thôi.

Lão Công tước Rokossovsky nhận ra điều đó, nói:

"Lyuda, cháu muốn nói gì thì cứ nói thẳng."

Lyudmila gật đầu:

"Vâng. Hắn bị trúng đạn pháo chính của tàu chiến địch, trúng ngay giữa người, nên mất đi một ít trí nhớ. Tính cách cũng thay đổi."

Vương Trung nhất thời không thể phán đoán Lyudmila đang bao che cho mình hay là thật sự nghĩ như vậy.