TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 223: Nói Chuyện Với Đại Mục Sư

Vương Trung nhìn Đại Mục Sư, hắn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi: "Có thể bổ sung đầy đủ cho Đại đội Thần Tiễn của tôi không?"

"Ngày mai họ sẽ đến."

Mục Sư đáp.

Vương Trung: "Có thể bổ sung đầy đủ cho đội Thánh Ca của tôi không?"

"Ngày mai sẽ đến."

"Có thể cho tôi thêm Âm Trận Sư không?"

"Ngày mai họ sẽ đến."

Đại Mục Sư vừa nói vừa vỗ mạnh vào vai Vương Trung.

Ngày mai sẽ đến sao?

Vương Trung nhìn các tướng lĩnh đang cụng ly, tâng bốc lẫn nhau, vừa lúc chạm mắt với chủ nhân trang viên, cha của hắn, đại tướng đã về hưu Constantin Alexandrovich Rokossovsky, ông lão mỉm cười khích lệ hắn, như thể đang nói "Con làm tốt lắm".

Vương Trung có chút vui mừng.

Thật mệt mỏi.

Lúc này, Đại tướng Skorobo đề nghị: "Tôi nghĩ, chúng ta nên nâng ly chúc mừng cho chiến thắng sắp tới!"

Mọi người đều nâng ly.

Vương Trung không muốn nâng ly, nhưng nhìn thấy lão Rokossovsky cũng nâng ly, hắn đành phải gia nhập.

Mọi người uống cạn ly, Đại tướng Skorobo nói:

"À, đúng rồi, còn một tin tốt nữa, chúng ta sẽ sớm nhận được viện trợ của bốn Tập đoàn quân! Như vậy, chúng ta sẽ có... ưu thế về quân số so với quân địch!"

Vương Trung nghĩ làm sao có thể, chắc là Bộ Tư lệnh đã đánh giá quá lạc quan về thiệt hại mà Prosen gây ra, hoặc là thông tin về kẻ địch quá ít.

Lúc này, Đại tướng Skorobo tự hào tuyên bố: "Ưu thế thuộc về ta!"

Vương Trung nâng ly, "chân thành" nói: "Cao kiến!"

Trong lúc mọi người đang nịnh bợ Đại tướng Skorobo, Belinsky - thủ lĩnh Đại Mục Sư đã ra hiệu cho Vương Trung đi theo mình, sau đó đi về phía góc vườn.

Vương Trung không chút do dự đi theo, còn Lyudmila nhìn hai người họ, lựa chọn đứng tại chỗ.

Cận vệ của Mục Sư tản ra, tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh, các quý tộc tham gia bữa tiệc thỉnh thoảng lại nhìn về phía này, nhưng đều nhanh chóng dời mắt.

Hoàng thái tử cũng thỉnh thoảng nhìn về phía bạn mình, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, có lẽ hắn không hiểu tại sao Mục Sư lại tìm người bạn thân chẳng mấy khi ngoan đạo của mình.

————

Vương Trung vừa đi đến sau lưng Mục Sư, đã nghe thấy Mục Sư nói: "Cậu nhất định phải đập món hầm của tôi sao?"

"À, chỉ có chỗ đó là có lửa."

Mục Sư lắc lắc đầu, đổi đề tài:

"Mấy ngày qua cậu đánh không tệ, có cảnh tượng nào khắc sâu ấn tượng không?"

Vương Trung Đô ngây ngẩn cả người, có ý gì? Không hỏi hắn tâm đắc đánh trận, kinh nghiệm giáo huấn, mà hỏi hắn có ấn tượng khắc sâu hay không?

Vậy tràng diện ấn tượng khắc sâu nhất của hắn là vị hôn thê tắm mình dưới ánh trăng thì phải nói sao đây?

Đương nhiên, đây cũng chỉ là lời nói bực tức của hắn mà thôi, vị hôn thê dưới ánh trăng dù có xinh đẹp tới đâu thì cũng không thể sánh được với những trải nghiệm và cảm ngộ khi du tẩu giữa sinh và tử.

Vương Trung không chút do dự kể lại chuyện hắn trốn ở dưới xe BT-7, nhìn thấy những đôi giày quân đội Prosen xung quanh và cảm giác tuyệt vọng lúc bấy giờ.

Cùng với cú sốc khi được đám Vệ giáo quân vây quanh giải cứu.

Đương nhiên, còn có cảm giác đau đớn tột cùng khi quyết định từ bỏ họ để đổi lấy chiến thắng.

Đại Mục Sư nghiêm mặt, nghe Vương Trung kể xong, mới lên tiếng: "Ta đã nghe qua rất nhiều người sám hối và cầu nguyện, chỉ cần có nửa điểm giả dối, có nửa điểm cố tình giả vờ, ta có thể nhận ra ngay lập tức.

"Cho nên ta biết tất cả những gì cậu nói đều bắt nguồn từ sự chân thành, là cảm nhận thực sự của cậu. Nhưng ta còn muốn biết, cậu đã suy nghĩ thông suốt như thế nào? Hay là nói, sau này cậu sẽ không..."

Vương Trung: "Chỉ cần tôi dũng cảm hơn tất cả mọi người là được rồi, khi cần tôi hy sinh để đổi lấy chiến thắng, tôi sẽ không chút do dự, hiên ngang chịu chết. Chỉ cần làm được điều đó, tôi có thể hy sinh người khác vì chiến thắng không chút gánh nặng."

Đại Mục Sư gật đầu: "Ừm, cách giải quyết vấn đề như vậy cũng không phải là không được. Ta sẽ tiếp tục theo dõi, hy vọng cậu không đi trái với niềm tin của mình. Thôi, thời gian rảnh rỗi của ta cũng sắp hết rồi, cậu cứ tiếp tục hưởng thụ yến tiệc đi. Không cần quá căng thẳng, đêm nay hãy hưởng thụ một chút mỹ thực và sự dịu dàng của các cô gái, điều đó sẽ không khiến tương lai trở nên tồi tệ hơn."

Nói xong Đại Mục Sư đi về phía cổng lớn khu vườn.

Các nhân viên hộ vệ lập tức tập hợp lại, đi theo sau hắn.

Vốn dĩ Đại Mục Sư định đi về phía cổng chính khu vườn, nhưng đi được vài bước thì thấy nữ hầu của Aleksei Konstantinovich Rokossovsky đang định bê bình gốm hầm thức ăn đi, bèn quay người bước tới, bất chấp bình gốm còn nóng, trực tiếp mở nắp ra, ngửi mùi thơm của món hầm.

Hộ vệ lập tức tiến lên ngăn hắn lại: "Thưa ngài! Món này chưa thử độc!"

Mục Sư do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đậy nắp lại, đứng thẳng người dậy. Hắn phát hiện Vương Trung đang nhìn mình, liền giải thích: "Đây là một món ăn tràn đầy sức sống, nhưng các kỵ sĩ của ta không cho ta ăn!"

Hắn dang hai tay ra, lắc đầu bỏ đi.

Vương Trung bị khơi dậy sự tò mò, đang định lại gần xem món hầm đó, kết quả nữ hầu hết sức nhanh chóng bê cả bình gốm hầm ném vào xe đẩy đựng thức ăn thừa.

Vương Trung:...

Lyudmila Vasilyevna Melekhovna nhích lại gần, ôm lấy cánh tay Vương Trung: "Đi thôi, Đại Mục Sư đã nói rồi, tối nay vui vẻ một chút cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Em cũng thấy anh nên thả lỏng một chút, anh xem, giữa hai hàng lông mày của anh, đều là nếp nhăn kìa."