Nói xong mọi người cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Yegorov: "Đợi đến hừng đông lại thi công cũng không muộn, dù sao hiện tại ban đêm rất ngắn."
Vương Trung: "Trận địa pháo binh và bộ tư lệnh phải kéo dây điện thoại. Tốt nhất bố trí thêm một cái radio."
Dù sao xe số 422 có mang theo radio, lúc Vương Trung ở trên xe nếu pháo binh có radio, có thể gọi chính xác yểm trợ.
Kết quả Pavlov trực tiếp lộ vẻ khó xử:
"Radio thật đúng là khan hiếm, nếu không để Vasili mang theo máy của quân Prosen tới?"
"Cũng được."
Vương Trung trả lời.
Thật ra còn có một cách, chính là để lại một chiếc xe tăng có radio.
Nhưng xe tăng có radio quá trân quý, Vương Trung không nỡ.
"Sáng sớm ngày mai, tôi muốn dẫn đội điều tra phía tây bắc Olachi, đông bắc và chính bắc, dự kiến sẽ đi khoảng hai mươi cây số."
Vương Trung dùng tay chỉ vào mép bắc của bản đồ Olachi bày ra trên bàn:
"Để tham mưu vẽ bức tranh này đi theo tôi, tốt nhất là vẽ hết cả bản đồ khu vực giao chiến dự định."
Pavlov: "Thiếu úy Andrei! Ngày mai anh dẫn theo sĩ quan phụ tá của anh cùng đi với tướng quân."
"Vâng!"
Vương Trung nhìn nhìn thiếu úy Andrei, phát hiện giày của anh ta không phải là ủng cưỡi ngựa, bèn hỏi:
"Anh biết cưỡi ngựa không?"
"Tôi từng học ở câu lạc bộ."
Thiếu úy trả lời.
Vương Trung: "Câu lạc bộ? Anh không phải quý tộc?"
"Không phải, nhưng yên tâm, kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi không thành vấn đề, tôi học ở câu lạc bộ ba năm đó."
Vương Trung: "Tốt. Tôi bảo Grigory chọn một con ngựa tính cách ôn hòa cho anh cưỡi."
Yegorov nói: "Tướng quân, cậu thật sự muốn đi 20 cây số để nghênh đón kẻ địch sao?"
Vương Trung: "Thật đấy, ông yên tâm, tựa như ông không nghĩ tới tôi sẽ làm như vậy, kẻ địch khẳng định cũng không nghĩ ra. Đánh bất ngờ, tấn công bất ngờ, đây mới là đạo chiến thắng."
Lúc này Vasili không nhịn được quay đầu lại:
"Tướng quân, lần này không 'chôn' mìn giả sao?"
Vương Trung: "Lần này chúng ta thật sự có đủ mìn."
Bộ tư lệnh Tập đoàn quân trung ương, sân bay tạm thời.
Các tướng lĩnh cao cấp của Tập đoàn quân đều tụ tập ở khu chờ bên cạnh sân bay, thấp giọng tán gẫu.
"Lần này chắc lại đến thúc giục chúng ta chuyển hướng xuôi nam."
Tư lệnh binh đoàn thiết giáp thứ hai, tổng thanh tra lực lượng thiết giáp Prosen, Đại tướng Heinz Wilhelm Guderian nói với Thống chế Fedor von Bock bên cạnh:
"Nhưng chúng ta cách thủ đô của Ant đã rất gần! Nam hạ hoàn thành bao vây chúng ta cần phải thẳng tiến 500 km! Mà đánh chiếm thủ đô chỉ cần 300 km!"
Thống chế Bock trấn an:
"500 km này cũng không phải một mình ông đánh, Đại tướng Ewald von Kleist của binh đoàn thiết giáp thứ nhất cũng sẽ tấn công từ phía nam, là thế công hình kìm! Mặt khác, phía nam đều là bình nguyên lớn, hiện tại thích hợp cho xe tăng cơ động.
"Mà ông tiến công về phía đông, chẳng những có rừng rậm và sông ngòi, còn có địa vực xây lũy của địch nhân."
Đại tướng Guderian:
"Xuôi nam cũng có sông ngòi!"
"Nhưng phần lớn đang trong thời kỳ khô cạn, xe tăng của ông có thể vượt qua." Thống chế Bock dừng một chút, bồi thêm một câu: "Phần lớn."
Guderian:
"Được rồi, có lẽ tiến công nam hạ không có vấn đề gì lớn về mặt chiến thuật, nhưng về chiến lược, thời gian chúng ta tiến công thủ đô của kẻ địch sẽ bị trì hoãn rất nhiều! Tôi cho rằng chiến lược này là không đúng!"
Thống chế Bock trấn an: "Bình tĩnh đừng nóng vội, vừa lúc Hoàng đế bệ hạ đến tiền tuyến, ông có thể cùng bệ hạ nói rõ lợi hại, thuyết phục bệ hạ, sau khi mọi người chỉnh đốn xong là có thể tiếp tục hướng St. Yekaterinburg tiến quân."
Đại tướng Guderian mím môi.
Lúc này, máy bay chở khách Junkers Ju 52 mang theo phù hiệu chim ưng hoàng gia từ không trung hạ xuống, nhẹ nhàng đáp xuống sân bay.
Máy bay dần dần giảm tốc độ, sau đó quay đầu trượt về phía các tướng quân.
Nhân viên mặt đất sân bay đẩy thang máy bay đón máy bay.
Máy bay vừa vặn dừng lại trước thang máy bay, cửa khoang đối diện thang máy bay.
Đại tướng Guderian lầm bầm một câu: "Làm cái loại hình thức chủ nghĩa này!"
Thống chế Bock:
"Cho dù là người được bệ hạ tin cậy sâu sắc như ông, cũng không nên nói thẳng ra những lời này."
Đại tướng Guderian: "Tôi cho rằng bệ hạ có thể lượng thứ! Cho nên tôi mới kính trọng bệ hạ!"
Thống chế Bock không nói gì, dù sao ông ta không thể nói bệ hạ không thể lượng thứ.
Lúc này cửa khoang máy bay mở ra, Hoàng đế Prosen, Reinhardt von Hohenzollern, bước xuống máy bay với vẻ mặt phấn khởi.
"A, các vị tướng quân dũng cảm của ta!"
Chưa đến trước mặt mọi người, ông ta đã nói một câu như vậy.
Các tướng quân đồng loạt đứng nghiêm chào.
Hoàng đế chỉ phất phất tay đáp lại, sau đó dựa theo quân hàm cao thấp bắt đầu ôm các sĩ quan.
Chờ ôm xong, Hoàng đế mở miệng:
"Ta đến đây là muốn trưng cầu ý kiến của các ngươi! Bởi vì ta phát hiện ra một cơ hội ngàn năm có một, đã bày ra trước mắt chúng ta!
"Nắm chắc cơ hội này, sẽ chứng minh rằng, dân tộc Prosen là dân tộc ưu tú nhất!
"Chúng ta sẽ thảo luận về cơ hội này ở một nơi thích hợp! Dẫn đường nào, Thống chế Bock!"