TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 252: Tổ Chức Vũ Hội

Tiếng súng vang lên.

Khẩu súng giật mạnh đến nỗi khiến tấm lưới ngụy trang phủ trên ụ đất rung lên như mặt nước, đám cỏ phía trước cũng bị thổi bay trong nháy mắt.

Nhưng so với việc bắn trên đất bằng, lượng khói bụi tạo ra đã giảm đi rất nhiều.

Quả không hổ là ụ đất được thiết kế sau chiến tranh, thật sự rất tiên tiến.

Vương Trung chỉ mải chú ý đến động tĩnh khi bắn, đến khi hắn chú ý đến viên đạn xuyên giáp thì nó đã chạm đất, nảy lên như một quả bóng bàn, bay về phía xa.

Điểm rơi có vẻ lệch khá xa so với vật chuẩn.

Vương Trung: "Xe 427, kính ngắm của cậu bị lệch rồi đấy, chỉnh lại nhanh lên! Hai mươi phút sau bắn thử lại lần nữa."

Rất nhiều kính ngắm của những chiếc T34 được trang bị cho Sư đoàn Bộ binh 151 đều bị lệch, trước kia ở Agasukov không có nơi nào đủ rộng để bắn đạn thật nên không phát hiện ra, bây giờ bắn thử thì vấn đề lại nảy sinh.

Vương Trung: "Tiếp theo, số 428!"

"Rõ!"

Xe trưởng 428 giơ cao tay phải:

"Tôi đã chỉnh lại rồi, chắc chắn sẽ trúng gần vật chuẩn!"

"Vậy thì bắn đi."

Một phút sau, viên đạn xuyên giáp bắn trúng vật chuẩn, phá hủy nó.

Vương Trung: "Mẹ kiếp, ai bảo cậu bắn vào vật chuẩn! Pháo binh lại phải làm cái mới đấy!"

"Tôi thề là tôi không ngắm vào vật chuẩn!"

Xe trưởng 428 thò đầu ra:

"Pháo bắn lệch rồi! Xác suất sai số của khẩu pháo này chắc chắn còn cao hơn trong sổ tay hướng dẫn của nhà máy!"

Vương Trung cau mày, hắn không biết là do Ant ở thế giới này quá kém cỏi, hay là T34 ở địa cầu cũng thô kệch như vậy.

Mấy ngày nay, sau khi cẩn thận kiểm tra, Vương Trung phát hiện ra rằng, ở Loktev, khi hắn dẫn theo đội hình duyệt binh giao chiến với lực lượng thiết giáp của Prosen, lượt bắn đầu tiên chỉ có thể trúng được từng đó mục tiêu, nói không chừng cũng không thể trách lái xe tăng được.

Rất có thể chiếc xe tăng của hắn là loại dành cho mấy tên công tử bột đi xem lễ, được chế tạo tỉ mỉ, kiểm soát chất lượng nghiêm ngặt, cho nên mới có thể bắn đâu trúng đó.

Vương Trung tiếp tục giám sát đội xe tăng kiểm tra pháo chính và kính ngắm, Yegorov đi tới.

"Có vẻ như tình hình không được khả quan lắm."

Hắn ta nói từ xa.

Vương Trung: "May mà đã cho bắn thử trước, sau khi điều chỉnh thì độ chính xác sẽ được cải thiện rất nhiều. Tình hình bên cậu thế nào rồi?"

"Chiến hào đã đào xong gần hết rồi, tôi điều động một số chiến sĩ sang giúp lao công doanh sửa đường."

Vương Trung nghe vậy, quay đầu nhìn con đường đang được gấp rút thi công phía sau trận địa, rất nhiều người dân đang hô hào khẩu hiệu, kéo theo những tảng đá lớn được tháo ra từ cối xay, lu chặt mặt đường.

Con đường này được sửa để cho pháo chống tăng di chuyển, la kéo pháo và xe chở đạn dược có thể di chuyển nhanh hơn trên đường, để có thể nhanh chóng rút khỏi trận địa.

Tất nhiên xe tăng cũng có thể đi trên con đường này, mặc dù khả năng vượt địa hình của T34 rất tốt, nhưng nếu cứ thường xuyên đi trên địa hình gồ ghề thì rất dễ bị hỏng hóc.

Yegorov: "Chúng ta đã ở đây được một tuần rồi, đã xây dựng rất nhiều công sự, bây giờ vẫn tiếp tục xây dựng, binh lính có chút mệt mỏi."

Vương Trung: "Ừm... Tôi cũng cảm thấy công sự đã gần hoàn thành rồi, phần còn lại giao cho lao công doanh làm là được. Bọn họ không cần ra tiền tuyến, có thể tiếp tục làm việc cho đến khi nào quân địch tấn công."

Yegorov: "Tôi đề nghị là không chỉ cho binh lính nghỉ ngơi mà còn phải tổ chức một số hoạt động, ví dụ như tổ chức một buổi vũ hội với các y tá của bệnh viện dã chiến."

Vương Trung: "Vũ hội?"

"Không phải loại vũ hội phong cách quý tộc mà cậu hiểu, vũ hội bình dân chúng ta chỉ cần một đống lửa, một cái Bayan, một cây Balalaika, sau đó là có thể vui vẻ."

Vương Trung nhíu mày: "Cậu nói nhảy trên vũ hội này không phải là múa tròn, mà là múa chiến Cossack đúng không?"

"Đúng!"

Nói xong, Yegorov trực tiếp ngồi xổm xuống, bắt đầu nhảy "Vũ điệu gãy chân nổi tiếng của Cossack", lại gọi là "Vũ điệu hủy diệt đầu gối".

Sự chú ý của những người lính xung quanh không có việc gì làm đều bị thu hút, còn có người bắt đầu trầm trồ khen ngợi.

Yegorov nhảy khoảng 30 giây, đứng lên tạo dáng, nói:

"Chính là loại múa này, hiểu không?"

Vương Trung còn chưa nói gì, trong số binh sĩ có người hô:

"Sư trưởng tới đây múa nào!"

"Đúng đúng, tướng quân cũng tới đây múa nào!"

Bình thường Vương Trung thật sự không kiêu ngạo, cũng không kiêu ngạo được, nên binh sĩ đều thân quen với hắn, vui đùa cũng rất thoải mái.

Đương nhiên trong này có một phần công lao của ông vua xúc phân Vasili, tên nhóc kia tình nguyện xúc phân cũng phải lắm lời, kết quả thuận tiện phá hủy uy nghiêm của Vương Trung.

Pavlov rất có ý kiến về điều này, nhiều lần nói với Vương Trung:

"Làm người chỉ huy phải uy nghiêm thì các binh sĩ mới theo cậu xông lên."

Bản thân Vương Trung không để tâm.

Giờ phút này, đối mặt với những người lính đang đổ thêm dầu vào lửa, Vương Trung cười nói: "Mọi người muốn tôi bị liệt nửa người sao? Mỗi người đều có chuyện mình không am hiểu, khiêu vũ chính là chuyện tôi không am hiểu."

Thực ra nguyên chủ có khi rất am hiểu, dù sao hắn cũng thích chơi như vậy, nhưng Vương Trung thật sự không được, cứ bắt hắn "diễn một đoạn", hắn cũng chỉ có thể thể hiện một chút "thời đại triệu hồi" cho các binh sĩ xem.