TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 145: Thoáng Vậy Sao?

Chương 145. Thoáng Vậy Sao?

Ăn cơm xong, Vương Trung dẫn theo Grigory, một người lính canh, đi dạo quanh trận địa để tiêu cơm, đồng thời thực hiện nhiệm vụ kiểm tra của người chỉ huy.

Sau khi đi kiểm tra một vòng, Vương Trung đi ngang qua nhà xưởng nơi bố trí pháo cao xạ 72K và súng máy hạng nặng. Hắn dừng lại trước bức tường phía Tây Nam của nhà xưởng, nhìn những vết đạn dày đặc trên đó.

Chỉ cần nhìn những vết đạn này cũng đủ để hình dung ra cuộc đấu súng ác liệt vào buổi chiều.

Vương Trung men theo bức tường đi về phía trước. Đến chỗ ngoặt, hắn nhìn thấy một nhóm thanh niên tụ tập ở góc nhà xưởng phía trước, hình như đang xem gì đó.

Grigory bước lên một bước, định thông báo cho đám thanh niên biết vị chỉ huy trẻ tuổi đã đến nhưng bị Vương Trung ngăn lại.

Sau đó, Vương Trung rón rén đi đến phía sau nhóm thanh niên, cùng họ dòm ngó.

Trong màn đêm, một người cầm một chiếc lọ thủy tinh. Dưới ánh sao, có thể thấy lờ mờ trong lọ là những bông hoa baby trắng muốt.

Người thanh niên đưa lọ hoa cho cô gái trước mặt:

"Natalia, đây là hoa anh hái ở gần đây, chúng đẹp như em vậy!"

Vương Trung nhớ ra rồi, đây là chàng tân binh tên Aleksei giống hắn, người thích Natalia của đội giặt là dã chiến.

Ra là vậy, thế mà lại yêu đương ngay trên chiến trường! Phải phê bình một trận mới được!

Nghĩ vậy, Vương Trung tiến lại gần hơn một chút.

Aleksei hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ chăm chú nhìn cô gái.

Natalia tháo chiếc khăn choàng đầu có thêu hoa, để mái tóc xõa xuống dưới ánh trăng, cũng nhìn chàng trai với ánh mắt trìu mến.

Cô nhận lấy lọ thủy tinh đầy hoa baby, rồi ngã vào vòng tay chàng trai. Hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy.

Vương Trung đứng bên cạnh nhìn đến ngây người. Trực tiếp vậy sao? Hình như còn thiếu một vài bước gì đó?

Hắn huých vào người anh lính trẻ phía trước:

"Hai người họ đã yêu nhau từ trước sao?"

"Không ạ, Alyosha mới thích cô ấy ngày hôm qua thôi. Tối qua, anh ấy đã lén đi hái hoa, định ban ngày sẽ tỏ tình, nhưng quân địch lại tấn công."

Chàng lính trẻ giải thích mà không quay đầu lại.

Vương Trung kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò sao?

Hẹn hò lần đầu mà đã làm những chuyện như vậy rồi?

Đang kinh ngạc, Vương Trung đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn huých vào lưng người phía trước lần nữa: "Natalia này không phải là người của đội giặt là sao? Sao cô ấy lại xuất hiện ở trận địa tiền tuyến?"

Nếu là cô gái của đội nấu ăn thì việc xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ, vì họ phải gánh những nồi súp lớn lên đây. Nhưng đội giặt là thì lên đây làm gì? Chưa nghe nói trận chiến còn chưa kết thúc mà các chiến sĩ đã thay quần áo bao giờ.

Người lính trẻ giải thích:

"Vì cô ấy cũng thích Alyosha ạ, có gì kỳ lạ đâu?"

Lúc này, đôi nam nữ kia bắt đầu có những hành động thân mật. Vương Trung càng kinh ngạc hơn, lại tiếp tục huých vào lưng người phía trước: "Nhanh vậy sao? Chẳng phải là quá nhanh sao?"

Vừa hỏi xong, Vương Trung chợt nhớ ra, hình như người phương Tây đều như vậy. Ví dụ như trong phim "Titanic", Jack và Rose sau khi gặp đã yêu, vẽ cho nhau một bức tranh rồi cùng nhau chui vào khoang xe hơi.

Trong màn sương mờ ảo của khoang xe, bỗng nhiên có một bàn tay in hình lên cửa kính.

Lần đầu tiên xem cảnh này, Vương Trung còn nhỏ, nên đã liên tưởng đến cảnh phim "The Shining" với hình ảnh cánh cửa bị phá vỡ bởi một chiếc rìu, thế là òa khóc.

Vương Trung đã hiểu ra vấn đề, nhưng người lính trước mặt hắn thì vẫn chưa hiểu chuyện gì: "Sao ngài lại ngạc nhiên đến vậy? Chẳng phải giống như lễ trưởng thành ở làng chúng ta sao? Thấy vừa mắt là kéo nhau vào đống rơm —— mẹ kiếp! Tướng quân!"

Tên lính trẻ nhận ra Vương Trung, vội vàng đứng nghiêm chào. Nhanh thật!

Vương Trung đứng quá gần, bị tên lính trẻ bất ngờ đứng dậy húc đầu vào cằm, đau đến mức kêu lên một tiếng "Á".

Vừa lúc hắn đứng thẳng người, Lyudmila, người đứng sau lưng hắn, bị đụng trúng, cũng giật mình kêu lên:

"Ơ kìa! Alyosha, sao anh lại đột ngột đứng dậy như vậy?"

Vương Trung đang ôm cằm, nghe thấy giọng nói này thì cảm thấy khó hiểu, quay đầu lại thì thấy Lyudmila đang ôm ngực. Rõ ràng là cô bị va phải khá đau.

"Alyosha?"

Một giọng kêu kinh ngạc vang lên từ phía sau Vương Trung, chắc là của cô gái thuộc đội giặt là.

Nhận ra có thể sẽ xảy ra hiểu lầm, vị chuẩn tướng vội vàng lên tiếng:

"Người bên kia cũng tên là Alyosha, chúng tôi không phải là một người!"

Lyudmila nghiêng đầu:

"Tôi biết, tôi thấy cô gái kia gọi chàng trai là Alyosha."

Lúc này, những người lính trẻ mới kịp phản ứng, vội vàng đứng nghiêm chào: "Chuẩn tướng! Chúc ngủ ngon!"

Vương Trung vẫy tay chào lại, rồi nhìn Lyudmila:

"Sao cô lại chạy đến tiền tuyến? Cô nên ở cùng Đại đội Thần Tiễn chứ?"

Lyudmila bĩu môi:

"Phó kỵ sĩ Yetsemenko nói tối nay sẽ không có trinh sát, tôi có thể nghỉ ngơi một chút, nên tôi mới đến đây! Trên đường đi, tôi còn ghé thăm con ngựa của ngài đấy!"

Vương Trung:

"Ồ, Bucephalus vẫn khỏe chứ?"

"Nó vẫn ổn... Ngài chỉ quan tâm đến ngựa, không quan tâm đến tôi sao?"

Vương Trung:

"Cô vẫn ổn chứ?"

"Ừm, máy bay địch ném bom khá xa chỗ chúng ta nên tôi vẫn ổn."

Lyudmila nhìn hai người đang lúng túng đứng im tại chỗ, hỏi:

"Ngài... rảnh rỗi đến mức đi xem người khác hẹn hò sao?"

Vương Trung nghiêm túc trả lời:

"Tôi đang đi tuần tra, không tin thì hỏi Trung sĩ Grigory ấy! Trung sĩ... Hả?"

Trung sĩ đã không thấy bóng dáng.

Không chỉ Trung sĩ không thấy bóng dáng đâu, mà các học viên vừa rồi còn chào Vương Trung cũng không thấy đâu, tốc độ ẩn nấp này đúng là quân nhân chuyên nghiệp.

Ngay cả hai người hẹn hò cũng nắm tay nhau, chạy như bay về phía bóng tối.

Thoáng chốc trong tầm mắt đã vắng bóng người.